[TG2] Chương 2: Mạt thế buông xuống

Phương Hi đạp xe đạp cùi mà chạy từ thị trấn trở về, tuy nói vùng quê này hơi vắng chút, nhưng được cái vẫn là đầy đủ những thứ mà cậu muốn mua, giá cả cũng không quá đắt đỏ.

[Có lẽ tôi là người đầu tiên lấy tích phân để đổi tiền mặt ha?]

Thật ra Phương Hi làm sao muốn lấy tích phân mình cực khổ kiếm được đổi tiền, một thứ giá cả cực kỳ rẻ, đối với thế giới mà sắp tới mạt thế.

Đó là những tờ giấy vô dụng nhất.

Bây giờ cậu đã mua được hạt giống, đầu tiên vẫn là thử trồng xem, để coi một tay mơ như cậu có thể trồng ra cái gì.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn là thấy thịt đau a! Tích phân mà hiếm lắm mới có được cứ thế mà không còn nữa rồi.

Phương Hi thở dài, ánh mắt lơ đãng mà nhìn phía bên đường, ở đó có một cửa hàng tạp hóa nhỏ thôi, nhưng cậu vừa nhìn thấy đã cảm thấy thích.

[Hệ thống, chúng ta cũng cần mua đồ ăn vặt nha!]

Hệ thống đã cá mặn từ lâu, cũng bắt đầu nổi lên cày game xem phim suốt ngày, may mà cần tải những thứ này cũng không dùng tích phân, chứ kẻ nghèo như kí chủ nhà nó cũng kham không nổi sở thích này.

[Tùy tiện đi, dù sao bây giờ cậu cũng là kẻ có tiền mà.]

Phương Hi lập tức vui vẻ, cậu dựng xe ở một gốc cây râm mát, tung tăng mà bước tới của hàng, cậu cũng không lo sẽ mất xe, dù sao cũng chỉ là một cái xe cùi, có cho cũng không ai thèm ấy chứ.

Cửa hàng nhỏ này cũng không có cửa đề phòng, bước vào đã có thể mua đồ cần mua, thiếu niên nhìn từng hàng bánh kẹo trước mắt, phải rất cố gắng để không nói mua, mua, mua.

Ở thế giới trước Phương Hi rất mê ăn vặt, nhưng ba người nọ lại vì lo lắng mà rất hạn chế cậu ăn nhiều, bây giờ được thoải mái không ai quản nữa, cậu còn lâu mới dằn vặt bản thân.

Phương Hi rất có khí thế mà thả bay bản thân, nhưng kể từ lúc cậu đến cũng hơn năm phút, thế mà không có ai ra bán hàng.

Ngay cả việc làm ăn cũng không tích cực như vậy sao?

Thiếu niên ngốc một chút, cuối cùng tích cóp dũng khí mà kêu gọi, ở thế giới này cậu còn bị xã khủng chứng, nên cậu rất ít tiếp xúc với người ở đây.

Trừ khi rất cần thiết để ra ngoài, mua đồ ăn kiếm tiền, còn lại thời gian là cậu trạch ở nhà cả ngày.

Vài phút đằng đẵng trôi qua, cũng không có ai xuất hiện, Phương Hi cũng bắt đầu lưỡng lự xem mình có nên đi hay không, nhưng cậu sẽ không lại đi tới nơi này a...

"Lộp bộp..."

Một thân ảnh từ bên trong bước ra, thiếu niên đôi mắt lập tức sáng, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Có chuyện gì thì đợi ông chủ về đi."

Trầm thấp âm thanh mang theo khàn khàn, ý vị thêm vài phần thành thục, nhưng trong đó lại có vài phần kiệt ngạo khó thuần...

Phương Hi trố mắt mà nhìn thanh niên đang xoa tóc, trên người khoác bộ áo ba lỗ cũng không làm khí chất của hắn kém một chút, khí thế nhϊếp người như cô lang, ấn tượng của Phương Hi đối với người này...

Trông thực hung dữ...

Cậu đã có ý tưởng muốn bỏ chạy ngay lập tức a!!!

Thiếu niên nhút nhát mà lùi lại vài bước, khóe môi run run mà không thốt ra câu nào, Mạc Dư thấy người vẫn chưa đi thì mới mất kiên nhẫn nhìn lên...

Đối diện là một thiếu niên, trong giống như dinh dưỡng bất lương, cả người nhỏ xíu nhút nhát dừng ở cửa, hệt như con thỏ hồng đôi mắt xin sói dữ đừng bắt nạt.

Trông quái đáng yêu.

Mạc Dư nhìn mềm mụp thiếu niên, trong lòng tức giận vì bị đánh thức cùng không kiên nhẫn cũng vơi hơi nửa.

"Ông chủ hiện tại không ở đây, tôi chỉ là người trông hàng giùm thôi."

Thiếu niên nhấp nhấp môi, dường như không muốn đi, rất có bộ dáng không mua được đồ sẽ không trở về.

Thỏ con thiếu niên nhút nhát nhìn hắn, giọng nói cũng đặc một chút nghẹn ngào, giống bị khi dễ khóc vậy.

"Nhưng mà anh...không biết giá cả sao? Tôi cũng sẽ không trở lại đây."

Ý muốn nói là cần mua đồ ngay sao? Mạc Dư không nghĩ nhiều, chỉ cho là thiếu niên bận rộn, hắn dựa theo giá cả mà mình đoán được, bán cho cậu tất cả những thứ cậu cần...

Khi rời đi Phương Hi cũng thực vui vẻ, còn vẫy tay để chào hắn rời đi...

Thỏ con rất đáng yêu, chỉ có ăn vặt hơi nhiều chút, lần sau gặp lại nên khuyên nhủ một chút.

Chỉ là không đợi tới lần sau gặp lại, một cơn mưa mang theo màu đỏ đυ.c từ bầu trời đổ xuống, bắt đầu cho một thời kỳ mới của nhân loại...

Mạt thế buông xuống.