[TG2] Chương 10: Có nguyện ý cùng anh rời đi?

Phương Hi bị đè nặng một đêm không ngủ yên, cứ hễ mệt mỏi nhắm mắt lại là Thẩm Phóng dùng sức trâu khi dễ cậu...

Cậu mệt đến nỗi đã ngủ thật lâu mới tỉnh dậy, nhưng vẫn ngáp ngắn ngáp dài không ngừng.

Phương Hi dụi dụi mắt, thấy bản thân đã được rửa sạch sẽ và thay quần áo khô ráo, dưới niệm cũng mềm mại ấm áp. Không ngờ người nọ thế mà lại chăm sóc cậu tỉ mỉ như thế...

Thiếu niên nhìn từng mảnh lá cây rậm rạp ở góc phòng, ngây ngốc mà nghĩ Thẩm Phóng cũng thật không tồi, hoàn toàn đã quên bản thân đã bị hắn ăn sạch sẽ không dư thừa.

"Đã tỉnh rồi sao? Em có muốn ăn cháo không?"

Nam nhân không mặc áo trên, lộ ra một thân cơ bắp cường tráng cùng vết sẹo ngang dọc, đó đều là những huân chương cho thấy hắn là một quân nhân xuất sắc như thế nào. Nhưng hiện tại trên vai cùng sau lưng lại xuất hiện dấu vết mới đè lên trên, dấu răng cùng những vết cào...

Chỉ ra một đêm rất kịch liệt của hai người.

Thẩm Phóng đi lại mép giường, sờ sờ khuôn mặt cậu, như là cưng nựng một chú mèo con đáng ngáy ngủ...

Thật đáng yêu! Muốn mang em ấy đi cùng mình quá..!

"Tiểu Hi..."

Thiếu niên nhíu mày, vỗ lên mu bàn tay hắn, tỏ vẻ không cao hứng cùng mệt mỏi mà chui vào trong chăn...

Thẩm Phóng nhìn con nhộng lích nhích trên giường, bất đắc dĩ thở dài.

Đành chịu thôi...

Thẩm Phóng giơ tay ôm lấy cả người lẫn chăn vào trong lòng ngực, cẩn thận gỡ ra từng lớp chăn như đứa trẻ gỡ quà, thiếu niên ở trong tay hắn càng có vẻ nhỏ xinh, cậu rầm rì một tiếng, gương mặt đỏ như hoa đào dụi vào trong lòng hắn, tìm một chỗ thoải mái tiếp tục ngủ...

Nam nhân cũng không quấy rầy cậu, yên lặng mà ôm cậu vào nhà vệ sinh, cẩn thận rửa mặt chà răng cho cậu, hắn nhìn thiếu niên ngoan ngoãn thuận theo, trong lòng nổi lên cảm giác thoả mãn, em ấy thật giống một con búp bê Tây Dương xinh đẹp...

Chỉ ngoan ngoãn nghe lời chủ nhân nói.

Thẩm Phóng nhịn không được hôn lên má Phương Hi, nhưng như thế chẳng khác nào làm phiền thiếu niên ngủ, cậu bĩu môi như là kháng nghị, nhưng trong mắt nam nhân chỉ toàn não yêu đương này, cậu không khác gì đang hướng hắn muốn một cái hôn môi.

"Bảo bảo thật là..."

Nam nhân ôn nhu hôn lấy môi thiếu niên, mùi hương bạc hà cùng vị ngọt của cậu khiến hắn trầm mê, dù chỉ là môi chạm môi, hắn đã liếʍ láp môi của cậu rất nhiều lần.

Chỉ là hắn thật không biết tiết chế, nụ hôn đã kéo dài hơn mười phút, môi của cậu đều sưng lên, hắn vẫn chưa chịu thôi, như chó săn vừa được chủ nhân khen thưởng đã quên hết phận sự.

Phương Hi bị hôn bực, nhíu mày đẩy đầu hắn ra.

"Anh còn không thôi, tôi sắp đói chết rồi này."

Thẩm Phóng bị cậu mặt nặng mày nhẹ cũng không giận, ôm cậu ra bên ngoài, trên sopha đặt vài chiếc gối mềm, cẩn thận để cậu ngồi lên.

Cứ như cậu là một con búp bê kiều khí dễ vỡ ấy..

Phương Hi cũng rất vui lòng được hắn ta hầu hạ, chỉ là cậu da mặt mỏng, chỉ để hắn đút cháo thôi mà đã đỏ cả mặt...

Thiếu niên nắm nắm vạt áo, cố cổ vũ để bản thân bình tĩnh.

"Bé ngoan, a nào..."

"...Anh đừng nói như vậy được không? Nghe kỳ lạ lắm."

Thẩm Phóng nhìn thiếu niên ngoan ngoãn há mồm ăn từng muỗng từng muỗng, trong lòng mềm mại...

"Bé ngoan, em có muốn cùng anh đi không?"

Phương Hi ngẩng đầu, có vẻ giật mình mà nhìn hắn...

***Sau sáu tháng cuối cùng cũng lấy lại acc!!! /khóc/ /không tiếng động hét chói tai/