Chương 12: Không Nổi Được Một Gợn Sóng

Chỉ thấy Cuồng Quỷ tay cầm Huyền Âm Hồn Kỳ, vẻ mặt đắc ý, nhìn quanh bốn phía, bắt đầu vận chuyển linh lực.

Pháp lực toàn thân như thủy triều truyền vào bí bảo, bí bảo kim đan không phải tu sĩ Trúc Cơ nào cũng có thể dễ dàng khống chế, cho dù đã là tu vi Trúc Cơ trung kỳ, cũng sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm.

Truyền pháp lực vào xong, Huyền Âm Hồn Kỳ bắt đầu chậm rãi bay lên không, không

ngừng to lên, cuối cùng che phủ cả mọi người, ước chừng lớn bằng một ngọn núi nhỏ!

Trên cờ âm khí cuồn cuộn, có tiếng rít đáng sợ truyền ra, vô cùng dọa người.

Chốc lát sau, trán Cuồng Quỷ đã chảy mồ hôi, cắn răng kiên trì.

Mọi người hiện ra vẻ mặt đắc ý, ở trước mặt bí bảo, trận pháp huyễn thuật nho nhỏ này, còn lật trời được chắc?

Thật lâu sau, Huyền Âm Hồn Kỳ được kích hoạt thành công, truyền ra từng trận uy áp Kim Đan.

Trên cờ còn có bóng đầu lâu màu đen hiện lên, giống như có thể cắn nuốt được cả chúng sinh!

Khiến người ta nghẹt thở!

Chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông đều hít một hơi lạnh.

Loại uy áp này, chỉ từng cảm nhận được ở đại điện của tông môn, giống hệt như khí tức của chưởng giáo vậy.

Chắc chắn là chưởng giáo đích thân ban thưởng.

Khóe miệng Cuồng Quỷ hơi nhếch lên, phản ứng của mọi người hắn đều nhìn thấy hết, hài lòng phát động Huyền Âm Hồn Kỳ.

Đầu lâu trên cờ rít lên một tiếng, lao về phía Khổ Hải bên dưới.

Bùm!

Nó đập vào trong Khổ Hải, dấy lên một bọt sóng thật lớn!

Và rồi...

Không có và rồi nữa......

À, lần này đã bắn lên được một chút bọt nước rồi......

Chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông, vươn cổ, nhìn chằm chằm Khổ Hải!

Mười lăm phút trôi qua...

Hai mươi lăm phút trôi qua...

Sao lại không có phản ứng?

Ở cái nơi nhỏ bé này, huyễn thuật cũng lợi hại quá rồi đấy!

Ngay cả phù bảo Kim Đan chưởng giáo luyện chế cũng không có tác dụng!

Các tu sĩ khác không khỏi thán phục sự cường đại của huyễn thuật này.

Lúc này Cuồng Quỷ vừa mới thi triển bảo vật, mặt mày xanh mét, đôi môi run rẩy!

Chuyện gì thế này?

Chẳng lẽ, nơi này, thật sự là một tiểu thế giới?

Bản thân đã đυ.ng phải người gì vậy chứ, vậy mà lại thật sự có tiểu thế giới, hắn có chút không dám tin tưởng những gì đang diễn ra trước mắt.

Không, ta không tin.

Không thể nào, tất cả chỉ là huyễn thuật.

Tuyệt đối là huyễn thuật!

Cuồng Quỷ không tin, đạp không bay lên, bay tới chỗ phù bảo rơi xuống, muốn tìm bảo vật bị rơi.

"Ta đi kiểm tra một phen, các ngươi vượt biển qua đi." Hắn ra lệnh nói.

Các tu sĩ còn lại đều ào ào xuống biển.

Bọn họ bơi trong Khổ Hải nửa ngày, phát hiện Khổ Hải mênh mông vô biên, bất kể đi bao xa cũng giống như đang dậm chân tại chỗ, làm thế nào cũng không qua được bờ bên kia.

……

Ngoài bia đá biên giới.

Ao nhỏ trong mắt ba người.

Các tu sĩ Quỷ Vương Tông biến thành mấy chấm đen nhỏ.

Trên bờ ao, phóng thích pháp thuật, không ngừng lăn qua lăn lại, chạy tới chạy lui.

Đi thôi.

Quả thực có chút buồn cười!

Vương Lạc Ly quả thực không thể tin được cảnh này, tu sĩ Trúc Cơ cường đại ở trong hồ nước nhỏ này, ngay cả làm cho bọt nước bắn lên cũng không nổi.

Trên mặt cô tràn đầy vẻ kinh ngạc, hơi quay đầu, nhìn về phía Giang Bắc Thần.

Chỉ thấy nam tử này, áo trắng bồng bềnh, vẫn cầm cần câu cá, nụ cười như có như không đó, bình tĩnh ung dung như thế.

Rốt cuộc là cao nhân cỡ nào?

Có thể đùa giỡn tu sĩ Quỷ Vương Tông trong lòng bàn tay?

Nhưng ở địa giới phía nam Đại Đường, chưa từng nghe nói qua Tiên Đạo môn!

Trong lòng Vương Lạc Ly có ngàn vạn suy nghĩ, Trần Hắc Thán ở bên cạnh đã cắt đứt suy nghĩ của cô.

Trần Hắc Thán hai mắt sáng ngời, hăng hái bừng bừng nói:

"Sư tôn, nếu con ném một hòn đá nhỏ vào trong Khổ Hải này, sẽ xảy ra chuyện gì?”

Trần Hắc Thán nóng lòng muốn thử!

Sư tôn đã từng nói, trận pháp Khổ Hải này, nguy cơ tứ phía, bản thân hắn cũng từng chịu tội trong Khổ Hải rồi.

Đó gọi là khổ không thể tả!

Đến nay, rõ mồn một ngay trước mắt.

Lúc này có người vào hũ, đương nhiên phải cảm nhận sự cường đại của trận pháp tông môn một phen.

Giang Bắc Thần thầm nghĩ ta cũng muốn biết, hắn nhẹ nhàng quay đầu, liếc mắt nhìn ái đồ một cái, vẫn ra vẻ thần bí, vân đạm phong khinh nói: "Ngươi thử đi rồi biết.”

Được sư tôn cho phép, Trần Hắc Thán nhặt một viên đá nhỏ lên, ước lượng vài cái.

Rồi cười he he nhằm về phía tu sĩ Quỷ Vương Tông, dùng sức ném về phía ao nhỏ.

“Đi nè.”

Một hòn đá ném vào ao nhỏ, từ góc nhìn của họ, chẳng qua chỉ là ném một hòn đá nhỏ xuống hồ mà thôi.

Nhưng ở trong Khổ Hải, lại là một viên thiên thạch đang lao nhanh xuống Khổ Hải.

Bên trong bên ngoài là hai tình cảnh hoàn toàn khác nhau!

Trong Khổ Hải, chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông ngây ngốc ngước nhìn viên thiên thạch ffsng rơi xuống kia, hoài nghi khó hiểu!

Sao lại có thiên thạch từ trên trời rơi xuống thế?

Chẳng lẽ đây chính là sát trận trong huyễn thuật!

Tảng đá bên ngoài hồ nước nhỏ rơi vào trong, trên mặt nước nổi lên từng trận gợn sóng!

Một vòng lại một vòng, sóng gợn lăn tăn!

Thật sự là đẹp mắt!

Nhưng ở trong Khổ Hải, thiên thạch từ trên trời giáng xuống, kéo theo cả một ngọn lửa dài.

Ở trong mắt chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông, đã là cảnh tượng bầu trời sập xuống trước khi tận thế rồi.

Đồng tử của bọn họ bắt đầu mở lớn, vẻ sợ hãi hiện lên đầy trên mặt.

“Chạy mau!" Không biết ai kêu to một tiếng!

Nhưng mà, đã muộn rồi.

“Ầm ầm!”

Thiên thạch rơi xuống, trong Khổ Hải bắt đầu dâng lên từng đợt sóng!

Bọn họ ở trong Khổ Hải, giống như một chiếc thuyền nan nhỏ, bị thiên thạch này đâm vào một cái, lập tức chìm vào trong Khổ Hải.

Bên bờ ao.

Trần Hắc Thán vươn cổ nhìn hồ nước thế mà lại không có phản ứng gì, không khỏi hoài nghi nói: "Cảm giác không có tác dụng gì nhỉ?”

“Không có tác dụng?" Giang Bắc Thần cười ha hả.

Giang Bắc Thần vẫy tay, trên mặt hồ liền xuất hiện một hình ảnh.

Một cảnh tượng tận thế hiện ra trước mặt ba người.

Sóng thần dâng cao hơn trăm thước nhấn chìm tu sĩ Quỷ Vương Tông. Chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông giãy dụa trong Khổ Hải, khổ không thể tả!