Chương 22: Một Nhánh Cỏ Chém Sạch Trăng Sao

Vương Lạc Ly nhìn đống sắt vụn, có chút thương cảm, thanh kiếm đi theo nàng đã lâu, cứ thế thành đống sắt vụn......

Giang Bắc Thần hồi phục tinh thần, lúc đang muốn khích lệ vài câu, một cảm giác nóng bỏng ập tới.

Sau núi cây cối vốn đã nhiều, sau khi bị Vương Lạc Ly thử kiếm làm cháy một cái cây đại thụ xong, lửa lại càng dữ dội.

Chết tiệt thiệt chứ, có cần thiết phải chơi ta như vậy không hả!

Một khi sau núi bốc cháy, Tiên Đạo Môn của hắn sẽ thành đống tro tàn.

Linh lực của Vương Lạc Ly đã cạn sạch, vốn định điều động linh lực dẫn nước dập lửa, nhưng nàng không làm được, chỉ có thể dựa vào Giang Bắc Thần.

Giang Bắc Thần nhìn cây cối bốc cháy, trong lòng hoảng hốt.

Linh khí của hắn không đủ, không thể dẫn nước dập lửa được.

Trời ạ mau lên, ai tới dập lửa đi!

Giang Bắc Thần điên cuồng kêu gào trong lòng.

Vương Lạc Ly vốn muốn nói chuyện, nhưng thấy sư tôn nhìn cây cối bốc cháy, bộ dáng không chút hoảng hốt, nên cũng không nhiều lời nữa.

Không phải Giang Bắc Thần không hoảng hốt, mà là lúc này hắn thật sự bó tay chấm com.

Đúng lúc này, Lý Long trong Khổ Hải tựa như nghe được tiếng lòng của Giang Bắc Thần, liền một phát nhảy lên giữa không trung, phun một ngụm nước về phía đám cây đang bốc cháy.

Cột nước tưới xuống, lập tức dập tắt đám cháy.

Cây cối tắt ngấm, Lý Long lần nữa trở lại trong nước, tiếp tục bơi tung tăng.

Thấy lửa đã tắt, Giang Bắc Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Phù, may là nó tắt rồi, chứ nếu mà nó cháy lan ra, thì mình phải đổi sang chỗ khác rồi.

Một màn này lọt vào mắt Vương Lạc Ly, đúng là đã khiến nàng vô cùng kinh ngạc!

Cá vàng nhỏ trong ao nước này đáng sợ như vậy sao? Trong nháy mắt đã dập tắt đám cháy mà không để lại chút dấu vết!

Sư phụ quả nhiên lợi hại, nuôi đại một con cá, mà cũng có bản lĩnh cỡ đó!

Chỉ là không biết, cá vàng nhỏ này có lai lịch gì?

Một lát sau, Trần Hắc Thán cũng lĩnh ngộ được tầng thứ nhất, kích động nhảy khỏi gốc cây.

"Sư tôn, ta đã lĩnh ngộ được tầng thứ nhất rồi." Trần Hắc Thán kích động nói, cầm gậy gỗ trong tay lên, liền muốn thi triển chiêu thức.

“Dừng!" Giang Bắc Thần vội vàng kêu dừng, vất vả lắm mới dập tắt được đám cháy, ngươi mà lại châm lửa nữa, thì ai chịu trách nhiệm hả?

“Sao thế sư tôn?" Trần Hắc Thán ôm trường kiếm trong tay rầu rĩ hỏi.

"Ngươi muốn thử kiếm cũng được, nhưng ngươi ra chỗ bờ Khổ Hải thử đi, sau núi toàn là cây cối, ngươi đốt lửa phá hoại môi trường thì không tốt lắm đâu”. Giang Bắc Thần giải thích.

“Vâng!" Trần Hắc Thán đáp lời, xấu hổ gãi gãi đầu.

Là mình quá nóng vội rồi, nếu đốt cháy cây ở sau núi, sư tôn nhất định sẽ không tha cho mình.

Giang Bắc Thần nhặt một cây gậy gỗ tương đối tốt dưới đất lên, ném trước mặt Vương Lạc Ly, nói: "Trước khi ngươi vẫn chưa thể khống chế được, thì cứ dùng gậy gỗ làm kiếm đi.”

Trần Hắc Thán nghe sư tôn nói như vậy, vội vàng nhặt gậy gỗ lên đưa cho Lạc Ly sư muội.

“Sư muội, đây!" Trần Hắc Thán lộ ra vẻ mặt hả hê khi người khác gặp họa.

Vương Lạc Ly cầm lấy gậy gỗ trong tay Trần Hắc Thán, bơ đẹp hắn rồi nhìn về phía Giang Bắc Thần hỏi: "Sư tôn, người đã học đến tầng thứ mấy rồi?

Ặc.....

Giang Bắc Thần không trả lời, nhìn trái nhìn phải, nhặt một nhánh cỏ đuôi chó lên nói: “Lấy cỏ làm kiếm!"

Nói xong, đang giơ cỏ đuôi chó trong tay lên chuẩn bị chém xuống, đột nhiên dừng lại, thở dài nói: "Vi sư sợ một kiếm này, sẽ chém sạch trăng sao, hủy diệt trời đất!”

Shh!

Trong đầu Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly đồng thời xuất hiện một cảnh tượng, đó chính là Giang Bắc Thần cầm một cọng cỏ nhỏ, nhẹ nhàng vung lên, trăng sao đều tan biến!

Quá mạnh!

Một nhánh cỏ chém sạch trăng sao!

Đây là sư tôn của chúng ta sao? Khó trách bình thường không thấy người dùng kiếm, thì ra người đã mạnh đến mức không cần kiếm cũng vô địch.

Nhìn hai đệ tử bị doạ, Giang Bắc Thần chắp hai tay sau lưng, chậm rãi mở miệng nói: "Được rồi, thử kiếm cũng không vội, các ngươi nói ta nghe thử cảm ngộ và tâm đắc khi lĩnh ngộ kiếm pháp trước đã.”

“Vừa hay kiểm tra các ngươi một phen!”

Vương Lạc Ly nói trước: "”Phần Thiên Kiếm Pháp” tầng thứ nhất Tinh Hỏa Liêu Nguyên, có tổng cộng sáu trăm sáu mươi sáu chiêu, khẩu quyết là: Lấy linh lực thôi động ngọn lửa đầu trong tim, dùng thần thức khống chế phi kiếm, tinh hỏa sẽ liêu nguyên, tâm hỏa chính là tinh hỏa.”

Trần Hắc Thán cũng không cam lòng yếu thế, giành nói ra câu sau.

Hai người bọn họ, nóng lòng biểu hiện, cho nên đều là giành trả lời trước.

Giang Bắc Thần ghi nhớ cảm ngộ của hai người, phất tay nói: "Ừm, miễn cưỡng đạt. Được rồi, hôm nay dừng ở đây, hai người các ngươi tự về phòng tu luyện đi. Nhớ kỹ, không được luyện kiếm sau núi!"

Nói xong, Giang Bắc Thần bước nhanh rời đi, thừa dịp còn nhớ, phải mau chóng trở về lĩnh ngộ mới được!

Trần Hắc Thán cũng theo sau rời đi, đi tới bờ Khổ Hải, thi triển kiếm pháp tầng thứ nhất.

Chỉ thấy hắn đứng ở bên bờ, nhắm chặt hai mắt, kiếm gỗ trong tay từ từ bốc cháy, giống như muốn thiêu đốt mọi thứ xung quanh vậy.

“Tinh Hỏa Liệu Nguyên!” Trần Hắc Thán khẽ quát một tiếng, gậy gỗ bay lên không trung, tựa như sao băng, có một ánh lửa phía sau.

Không gian xung quanh hơi chấn động, thanh kiếm gỗ phát ra âm thanh nặng nề, va vào một tảng đá lớn.

Đá lớn vỡ nát, gậy gỗ bị huỷ!

Gậy gỗ không thể chịu được tác động mãnh liệt và ngọn lửa, cháy đen thành than, biến thành vụn tro.

Nhìn gậy gỗ cháy thành tro, Trần Hắc Thán có chút đau lòng, quay ra sau núi, tìm một cái khác.

Giang Bắc Thần sau khi trở về đại điện, nhắm mắt lại dựa theo tâm đắc và cảm ngộ của hai người bọn họ lĩnh ngộ tầng thứ nhất của kiếm pháp.

Thấy Vương Lạc Ly thi triển qua một lần, lĩnh ngộ cũng nhanh hơn rất nhiều, nhưng cho dù như vậy, cũng mất hết một ngày một đêm hắn mới có thể lĩnh ngộ được.

“Thiên phú vẫn là quá kém!” Giang Bắc Thần bất đắc dĩ lắc đầu nói, hai đồ đệ chưa tới một canh giờ đã lĩnh ngộ được rồi, mà bản thân không lĩnh ngộ từ đầu thì thôi đi, dùng hàng có sẵn mà cũng tốn thời gian một ngày một đêm mới học được.

Nhưng mà cũng may là học được.

Mấy ngày kế tiếp, Giang Bắc Thần đều ở trong đại điện lĩnh ngộ tầng thứ năm của“Tiên Đạo Chi Lộ”, mất hết vài ngày mới lĩnh ngộ được, tu vi cũng đột phá đến tầng thứ năm.

Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái!

Giang Bắc Thần hiện tại mặt mày hớn hở, nghĩ tới hắn mất ba năm mới đột phá Luyện Khí tầng ba, mà bây giờ chưa tới mười ngày mà đã đột phá tới Luyện Khí tầng năm rồi.