Chương 24: Đây Là Ảo Cảnh Sao

Giang Bắc Thần nhìn thấy bọn họ liền biết không dễ chọc, một người là thái tử một người là đại tướng quân, thân phận này đều vô cùng đỉnh.

Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly đi ra, nhìn đoàn người đột nhiên xuất hiện.

“Người của vương thất?" Vương Lạc Ly nhẹ giọng nỉ non một câu.

Trần Hắc Thán hoàn toàn không chút để ý, trực tiếp mở miệng hỏi: "Các ngươi là ai, đến Tiên Đạo Môn ta là muốn làm gì?”

“Thái tử, chúng ta đi thôi.” Thiết Hàn Lỗi ghé vào tai Triệu Hoằng nhẹ giọng nói.

Không cần thiết phải phí thời gian ở đây.

Triệu Hoằng gật gật đầu, hắn vốn là muốn xuống xem nơi này rốt cuộc có gì đặc biệt, nhưng một người là Luyện Khí tầng sáu, người còn lại là Luyện Khí tầng tám, thật sự không hề có hứng thú ở lâu.

Ngay cả bia đá ranh giới Khổ Hải kia, còn tưởng ghê gớm thế nào, ai dè chỉ là một tấm bia đá rách nát, trên đó có khắc hai chữ Khổ Hải mà thôi.

Còn tưởng rằng nơi này có gì tốt, hoá ra chính là một tông môn rách nát.

“Triệu Hoằng, nếu đã tới rồi, thì sao phải đi chứ?" Giang Bắc Thần lãnh đạm mở miệng nói, mặc dù biết không dễ chọc, nhưng nghĩ tới trừng phạt của hệ thống nên vẫn phải giữ hắn lại.

“To gan, thái….tên của công tử, hạng thảo dân như ngươi muốn gọi là gọi chắc?" Thiết Hàn Lỗi ngay lập tức mở miệng quát to, nghĩ đến đi ra ngoài, không thể bại lộ thân phận thái tử, liền vội vàng đổi thành công tử.

“Ồ, Thiết Hàn Lỗi tướng quân không phục sao?" Giang Bắc Thần lạnh nhạt nói.

Bọn họ đứng ở ngoài bia đá ranh giới, chỉ cần vào trong, hắn có thể điều khiển

Khổ Hải doạ bọn họ.

Khổ Hải này, cũng là chỗ dựa của Giang Bắc Thần.

Triệu Hoằng nghe hắn nói ra thân phận của mình và Thiết Hàn Lỗi, vẻ mặt không khỏi ngưng trọng.

Hắn quanh năm sống trong thâm cung, rất ít ra ngoài, người biết thân phận của hắn rất ít.

Mà người trước mắt này, không chỉ nói ra thân phận của hắn, mà ngay cả thân phận của Thiết Hàn Lỗi bên cạnh hắn cũng nhìn thấu.

“Không biết các hạ là ai?" Triệu Hoằng dò hỏi.

“Chưởng môn Tiên Đạo Môn.” Giang Bắc Thần giật giật dây câu thu hồi cần câu, thản nhiên nói: "Nếu cá đã tới rồi, vậy cũng không cần thả câu nữa.”

Một câu, trấn trụ tất cả mọi người ở đây!

Thì ra sư phụ câu cá, không phải thật sự câu cá, mà là đang câu người!

Trần Hắc Thán tựa hồ hiểu được, sư tôn không phải đang câu cá đơn thuần.

Mà rơi vào trong tai Thiết Hàn Lỗi, lại là từ ngữ sỉ nhục.

“Ngươi dám sỉ nhục công tử là cá, lên cho ta!" Thiết Hàn Lỗi rống lên, rút đại đao ra muốn xông tới.

“Chờ một chút!" Triệu Hoằng đưa tay ngăn bọn họ lại.

“Xin hỏi các hạ, có phải là người đã thu hút ta tới đây hay không?” Triệu Hoằng chắp tay hỏi.

Lúc trước trong lòng hắn vẫn luôn có cảm giác bị thu hút, thật giống như hắn chính là cá, đang bị thức ăn dẫn dắt vậy.

Bây giờ lại nghe Giang Bắc Thần nói những lời này, liền nhớ tới cảm giác đó trong lòng hắn. Đoán chừng là khí vận của Lý Long thu hút ngươi tới đây.

“Ngươi cũng thông minh đấy.” Giang Bắc Thần cười nhạt nói.

Nghe được câu trả lời của Giang Bắc Thần, Triệu Hoằng vô cùng khϊếp sợ, đánh giá lại người thanh niên áo trắng trước mắt này.

Phát hiện cử chỉ của hắn thong thả ưu nhã, hoàn toàn không giống phàm nhân.

Nhìn không thấu tu vi, chỉ có thể nói rõ tu vi của người ta, đã đạt tới trình độ phản phác quy chân.

May mà không trực tiếp rời đi!

Triệu Hoằng mừng rỡ nói thầm trong lòng, bây giờ hắn cảm giác được, nơi này chính là cơ duyên của hắn.

“Tiền bối, không biết ta có thể vào trong được không?" Triệu Hoằng chắp tay hỏi, ngay cả xưng hô cũng thay đổi rồi.

Giang Bắc Thần khẽ gật đầu, vẫy tay: "Xin cứ tự nhiên!”

“Thiết tướng quân, phiền ngươi ở lại đây chờ ta!” Triệu Hoằng trước trấn an Thiết Hàn Lỗi xong, bước ra, đi vào trong.

Khi hắn vừa bước vào, Giang Bắc Thần âm thầm kích hoạt trận pháp, ra oai phủ đầu hắn.

Triệu Hoằng vừa bước vào, đột nhiên phát hiện cảnh tượng trước mắt đã thay đổi. Người thả câu vừa rồi biến mất, ngay cả hồ nước nhỏ cũng biến thành đại dương mênh mông vô tận.

“Đây......" Triệu Hoằng kinh hãi.

Đây là xảy ra chuyện gì thế!

Triệu Hoằng chưa từng ra khỏi cửa cung, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho sợ hãi.

“Ngươi đã làm gì công tử hả?" Thiết Hàn Lỗi cầm đại đao tiến lên, chỉ vào Giang Bắc Thần.

Hàng trăm cấm quân phía sau đều chĩa trường thương vào Giang Bắc Thần, khí thế sẵn sàng chỉ cần Thiết Hàn Lỗi vừa hạ lệnh, bọn họ sẽ gϊếŧ tới.

“Hắn không phải ở đấy sao? Mắt mù à!" Trần Hắc Thán nhảy dựng lên, chỉ vào chấm đen nhỏ trong ao.

Thiết Hàn Lỗi nhìn chấm đen trong hồ nước, trong lòng trầm xuống: "Các ngươi thi triển yêu pháp gì, còn không mau thả công tử chúng ta ra!"

Nói xong, trên đại đao của hắn hiện lên một tia sáng, coi bộ muốn ra tay lắm rồi.

Giang Bắc Thần vẫn lạnh nhạt như cũ, chỉ cần có Khổ Hải, đừng nói tên binh sĩ này, cho dù có thêm một ngàn một vạn binh sĩ nữa đến hắn cũng không sợ.

Triệu Hoằng ở trong Khổ Hải, đã bị thủ đoạn này khuất phục.

Lý Long nổi lên mặt nước, hắn nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, bất giác nuốt một ngụm nước miếng.

Đây là ảo cảnh sao?

Hắn không chắc chắn, đây rốt cuộc có phải ảo cảnh hay không.

Nếu là ảo cảnh, thì ảo cảnh này cũng quá đỗi chân thật!

“Quả nhiên, Tiên Đạo Môn này nhìn như đơn sơ, kỳ thực bên trong có càn khôn mà! Xem ra vừa rồi là ta đã bất kính với tiền bối, nên ngài ấy mới đánh đòn phủ đầu ta như vậy.”

Triệu Hoằng lắc đầu cười khổ nói, thấy được Khổ Hải của Tiên Đạo Môn, khiến hắn có một loại cảm giác bất lực.

Sắc mặt Thiết Hàn Lỗi âm trầm, đúng kiểu một lời không hợp liền rút đao ra.

Nhưng hắn không dám ra tay, Triệu Hoằng còn đang ở trong tay người ta.