Chương 29: Quỷ Vương Tông Tìm Tới

Tiên đạo môn, trên chủ điện.

Giang Bắc Thần ra sức hơn nửa ngày, vẫn không cạy sàn nhà ra được.

Vốn còn hy vọng có thể ra ngoài bán kiếm ít tiền, bây giờ xem ra, chỉ là vọng tưởng.

Giang Bắc Thần nằm ở vị trí chủ vị, trong lòng thèm thuồng!

Cũng giống như một người nghèo giữ một ngọn núi vàng, hơn nữa núi vàng còn là của hắn. Hắn lấy đại một ít đem bán cũng có thể giàu lên ngay, nhưng hắn hết lần này tới lần khác cũng không lấy được, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn.

Tức chết đi được!

Ngươi vẫn cứ không có cách nào, lấy không được chính là lấy không được.

Lúc đang bất lực nằm ở chủ vị, đột nhiên Trần Hắc Thán đẩy cửa đi vào.

“Tham kiến sư phụ!" Trần Hắc Thán đi tới, chắp tay bái lạy nói.

Giang Bắc Thần xoay người ngồi dậy, mở miệng dò hỏi: "Ngươi có chuyện gì sao?”

"Sư tôn, hiện tại đã mười ngày trôi qua, ta bây giờ mới Luyện Khí tầng sáu, ta sợ hai mươi ngày sau, tỷ thí với Trần Hạo, sẽ làm người mất mặt.” Trần Hắc Thán thành thật nói, có hơi nản lòng.

Mười ngày Luyện Khí tầng sáu? Ngươi tới đây để khoe khoang với ta chứ gì!

Có phải ngươi tới đây để xỉ nhục ta không hả? Đến giờ ta mới Luyện Khí tầng năm, ta có nói gì chưa hả?

Giang Bắc Thần cảm giác nội tâm mình bị vạn tiễn xuyên tim, nhưng lại không thể nói ra, còn phải bình tĩnh khuyên Trần Hắc Thán.

"Ngươi cũng không cần gấp gáp, vẫn còn hai mươi ngày nữa, hai mươi ngày, đủ để ngươi đột phá đến Luyện Khí tầng chín rồi, ngươi lui xuống tu luyện đi, nhớ tu luyện và nghỉ ngơi hợp lý.”

"Cây đã chặt phía sau núi, ngươi có thể chẻ nó thành từng khúc củi, lấy đó để rèn dũa tâm cảnh.” Giang Bắc Thần bình tĩnh nói.

Không trừng phạt ngươi một chút, chắc ngươi phải lên tới trời luôn rồi.

Sáu mươi sáu cây sau núi, toàn bộ chẻ thành củi cho ta!

“Vâng!" Trần Hắc Thán đáp một tiếng, có sư phụ cổ vũ và chỉ giáo, hắn dường như lại có động lực.

Vừa nghĩ tới sự sỉ nhục lúc trước, Trần Hắc Thán liền cảm thấy lúc này cả người trên dưới tràn đầy ý chí chiến đấu.

Sau khi hắn đi ra ngoài, Giang Bắc Thần buồn bực ngồi xếp bằng ở vị trí chủ vị.

Nhắm mắt lại tu luyện.

Nhưng "Tiên Đạo Chi Lộ" tầng thứ sáu, làm sao hắn cũng không tham ngộ được, rõ ràng có tâm đắc của bọn họ, nhưng lại không cách nào lĩnh hội được.

Cái này cũng rất đau trứng đấy.

"Ta cứ không tin đấy, ta kém tới như vậy."

Giang Bắc Thần xoay người ngồi dậy, nhắm mắt lại, nghiêm túc tham ngộ.

……

Nửa đêm!

Một luồng khí đen đánh úp tới, ngoài bia đá ranh giới xuất hiện một bóng người.

“Đây là tông môn che chở cho Vương Lạc Ly?" Lão giả tóc đen nhìn nhà đá trên sườn núi, nhẹ giọng thầm thì.

Khí đen bao quanh toàn thân hắn, giọng nói khàn khàn, chính là ngũ trưởng lão của Quỷ Vương Tông, dựa vào khí tức truy tìm tới đây.

“Tông môn rách nát nho nhỏ này, dám chống đối Quỷ Vương Tông ta!” Lão trầm giọng nói xong, một bước bước vào trong bia đá ranh giới.

Nhất thời, trời đất quay cuồng, cảnh tượng thay đổi.

Trước mắt, xuất hiện biển rộng mênh mông vô bờ, màu sắc xung quanh cũng vì thế mà thay đổi.

“Đây là......”

Ngũ trưởng lão nhìn bốn phía, nhất thời không rõ đây rốt cuộc là ảo cảnh hay là một thế giới khác.

Khi hắn muốn bay lên, phát hiện mình hoàn toàn không thể bay lên được, nơi này giống như bị cấm bay vậy.

“Lão phu không tin, ảo cảnh nho nhỏ còn có thể vây nhốt được ta đấy!” Ngũ trưởng lão lớn tiếng nói xong, lật bàn tay, lấy Chiêu Hồn Phiên ra.

Tiếp theo hai tay nắm chặt Chiêu Hồn Phiên, lắc trái lắc phải một cái, từng quỷ ảnh một từ trong Chiêu Hồn Phiên hiện ra, mang theo oán khí vô tận, giống như muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ.

Ngũ trưởng lão một tay bấm ngón tay, hét lớn một tiếng: "Đi!”

Mấy quỷ ảnh lập tức vọt ra, muốn phá vỡ nơi này.

Khi chúng bay lên bầu trời Khổ Hải, Lý Long lăng không bay lên, há miệng nuốt sạch mấy quỷ ảnh, sau đó nhảy vào lại trong nước, làm tia nước bắn lên trông như một bông hoa.

Nhìn oán quỷ mình tỉ mỉ bồi dưỡng nhiều năm bị nuốt mất, lão sợ tới mức ngồi bệt xuống đất.

Khi Lý Long xuất hiện, hắn chỉ nhìn thấy một con quái vật khổng lồ, căn bản không thấy rõ hết toàn bộ.

Nhưng hắn cảm nhận được sóng tu vi Lý Long tản mát ra, còn mạnh hơn so với hắn, ở trước mặt Lý Long, hắn cảm nhận được sự nhỏ bé của bản thân.

Hắn chỉ là nửa bước Kim Đan, nhưng hắn cảm giác khí tức nơi này quá mức khủng bố, hơn nữa hắn cảm nhận được tu vi của mình, giống như bị áp chế, không thể dốc hết toàn lực.

“Đây đây...... Đây là một thế giới khác!" Ngũ trưởng lão hoảng hốt nói, xem ra bị dọa không nhẹ.

Mới đầu hắn còn tưởng rằng là ảo cảnh, nhưng khi chính hắn cảm nhận rồi mới biết, đây hoàn toàn không phải ảo cảnh, mà là một thế giới khác!

Tông môn có thể có được một thế giới khác như này, tuyệt đối là cực kỳ lớn mạnh, hắn không thể chọc nổi, Quỷ Vương Tông hắn cũng không thể chọc vào nổi.

Lúc này trong lòng hắn chỉ có một ý niệm, trốn, liều mạng chạy trốn!

Ở lại đây, chỉ có một con đường chết!

Sau khi ngồi dưới đất tỉnh táo lại, ngũ trưởng lão đứng dậy chạy ra khỏi bia đá ranh giới, hắn mới vào chưa xa, nhưng muốn chạy ra ngoài, rất khó.

Hắn không biết đã chạy bao lâu, hắn chỉ cảm thấy, nơi này thật sự quá rộng lớn.

Thời gian cả một đêm, hắn chưa từng dừng lại, vẫn liều mạng chạy, chạy đến không còn đường chạy nữa, hắn cắn răng một cái đem tất cả vũ khí mình có ra, và khiến vũ khí tự bạo.

Trong nháy mắt vũ khí tự bạo, hắn cũng bị cắn trả bị trọng thương, nhưng không dám dừng lại, vội vàng chạy đi.

Chỉ cần có thể sống sót, vũ khí tự bạo đối với hắn mà nói không tính là gì.

Ra tới bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng.

Hắn quay đầu lại nhìn mấy gian nhà tranh, cảm nhận được sự sợ hãi ăn sâu trong tiềm thức, hắn chạy cả đêm trong Khổ Hải, nhờ vào vũ khí tự bạo mới chạy được ra ngoài.

Không đơn giản, tông môn này tuyệt đối không đơn giản!

Ngũ trưởng lão nghĩ thầm xong, không để ý thương thế bản thân, bỏ chạy không dám quay đầu lại.