Chương 31: Nhặt Được Khí Vận Chi Tử

Sau khi vớt xong, Giang Bắc Thần nhìn ba người bọn họ một cái, Tiên Đạo Môn ở nơi hẻo lánh, chỉ có đi về phía tây năm mươi dặm, mới có một cái trấn nhỏ.

Lần này ra ngoài, không biết có gặp nguy hiểm hay không, phải mang theo một người bên cạnh, thời khắc mấu chốt bảo vệ bản thân mới được.

Trần Hắc Thán, không được thực lực quá yếu. Vương Lạc Ly có thực lực, nhưng lỡ gặp phải người của Quỷ Vương Tông thì phải làm sao?

Triệu Hoằng trái lại lại được, nơi này cũng do nước Đại Đường quản lý, hắn lại là thái tử, thời khắc mấu chốt để lộ thân phận, có lẽ sẽ có ích.

Được rồi, chọn ngươi vậy!

Sau khi chọn Triệu Hoằng, Giang Bắc Thần thản nhiên nói: "Triệu Hoằng, ngươi thu gom vũ khí lại, sau đó theo ta xuống núi một chuyến.”

“Hắc Thán Lạc Ly, hai người các ngươi ở lại trên núi, chăm chỉ tu luyện.”

Xuống núi!

Trần Hắc Thán với Vương Lạc Ly nghe thấy muốn xuống núi, có hơi kích động, chạy tới vội vàng mở miệng nói: "Sư tôn, bọn con cũng muốn đi!”

Hai người họ chờ mong nhìn Giang Bắc Thần, muốn đi cùng, ở lại trên núi thì nhàm chám lắm.

Nhìn ánh mắt của hai người họ, bộ dạng vô cùng muốn đi.

Ặc, hình như mang theo cũng được.

“Được rồi!" Giang Bắc Thần đồng ý, nhắc nhở nói: "Nhưng sau khi xuống núi, mọi chuyện phải nghe theo ta!”

“Vâng!" Hai người Trần Hắc Thán kích động nói.

Triệu Hoằng một tay chộp về phía những món vũ khí, lấy linh lực bao bọc, rất nhanh những vũ khí trên mặt đất liền biến mất, chiếc nhẫn trên ngón tay hắn loé lên một tia sáng, làm mù mắt chó của Giang Bắc Thần.

Vãi nồi, chẳng lẽ đây chính là nhẫn trữ vật trong truyền thuyết sao?

Giang Bắc Thần thèm thuồng, thứ tốt như này, hắn vẫn luôn rất thèm thuồng, trên thị trường cũng có bán, chỉ là hắn nghèo, mua không nổi.

Trần Hắc Thán cũng là có chút thèm thuồng, hắn xuất thân từ thôn nhỏ, đâu có thấy qua thứ này bao giờ.

Vương Lạc Ly thì bình tĩnh hơn nhiều, nhẫn trữ vật, trên tay nàng cũng đeo một cái.

Thu lại ánh mắt thèm thuồng, Giang Bắc Thần đi trước dẫn đường, chậm rãi đi xuống núi, đi bộ tới trấn.

“Sư phụ, chúng ta hoàn toàn có thể bay qua đó, tại sao phải đi bộ từ từ chứ?” Trần Hắc Thán tiến lên hỏi.

Với linh lực hiện tại của hắn, có thể bay hai khắc đồng hồ, Triệu Hoằng và Vương Lạc Ly, thời gian bay sẽ dài hơn một chút.

Ngươi nghĩ ta không muốn chắc, nhưng nếu bay, chút linh lực ít ỏi đó của ta, bay chưa tới một khắc đồng hồ đã hao hết rồi, ta còn làm màu trước mặt các ngươi kiểu gì?

"Trước tiên phải bước đi vững vàng trên mặt đất, rồi hãy bàn tới bay, bất cứ một tu sĩ cường đại nào, cũng luôn tu luyện mọi lúc mọi nơi, đi bộ sao lại không phải một loại tu luyện chứ?

Giang Bắc Thần nói như vậy, khiến bọn họ tin phục, thành thật đi bộ.

Năm mươi dặm khá xa, trong thời gian đó còn phải đi qua hai ngọn núi lớn mới tới được, nếu như bay, thì chưa tới nửa canh giờ là đến rồi.

Nhưng nếu đi bộ thì......

Ngày hôm sau!

Trong trấn có bốn người tới, bốn người phong trần mệt mỏi, chân dính bùn đất, vừa nhìn là biết đã phải lặn lội đường xá xa xôi mới tới được trấn nhỏ.

Cuối cùng cũng tới!

Nhìn trấn nhỏ trước mắt, trong lòng Giang Bắc Thần vô cùng kích động.

Nhưng đệ tử ở ngay bên cạnh, vẫn phải duy trì hình tượng.

“Triệu Hoằng, ngươi đi bán vũ khí đi.” Giang Bắc Thần dặn dò.

“Vâng!" Triệu Hoằng đáp một tiếng, đi tới cửa tiệm chuyên mua bán vũ khí.

Giang Bắc Thần nhìn trái nhìn phải, lúc đang suy nghĩ tiếp theo phải mua cái gì, đột nhiên một thiếu niên ngã nhào xuống bên cạnh Giang Bắc Thần.

Chết tiệt!

Ngươi ăn vạ đấy à huynh đệ!

Ta nói cho ngươi biết, ta không có tiền đâu, ngươi ăn vạ ta cũng không có tiền.

Giang Bắc Thần bất giác lui về phía sau vài bước, người này rõ ràng là ăn vạ, hơn nữa trên người hắn còn có một vết máu.

"Tinh, kiểm tra thấy khí vận chi tử bị moi xương, hiện phát nhiệm vụ tuyến chính!”

Âm thanh hệ thống, vang lên bên tai Giang Bắc Thần , nhắc nhở Giang Bắc Thần, người trước mắt này, không phải là quân ăn vạ.

Giang Bắc Thần không nhịn được ngồi xổm xuống, lật người trước mặt lại.

Chỉ thấy, trên khuôn mặt thanh tú của thiếu niên, không hề có chút huyết sắc, trên ngực có vết máu, người mặc cẩm bào, trước kia hẳn cũng là con cháu nhà giàu có.

Tên thật: Từ Trường Sinh

Thân phận: thứ tử Từ Gia

Thiên phú: Chí Tôn Thần Cốt (đã bị moi)

Xếp hạng tư chất khí vận: Cấp giáp

Tuệ nhãn của Giang Bắc Thần, đã nhìn thấu thân phận của Trần Trường Sinh trước mặt.

Chậc chậc.

Thân mang Chí Tôn Thần Cốt, còn bị moi mất, tên lại có chữ trường sinh, motip nhân vật chính thường gặp đây mà!

Nhưng mà bây giờ đã để Giang Bắc Thần bắt gặp, Từ Trường Sinh kia, đương nhiên là phải nhận rồi!

Loại này khí vận chi tử như này, có đến nhiều hơn nữa hắn cũng không ngại nhiều, ở chung với bọn họ, hưởng ké may mắn nhiều một chút, đối với bản thân cũng sẽ có lợi.

“Hắc Thán, cõng hắn lên." Giang Bắc Thần ra lệnh.

Trần Hắc Thán không nghĩ nhiều, đi tới cõng Từ Trường Sinh lên lưng, đợi quay về kêu hắn bái sư, rồi lại nghĩ cách trị liệu cho hắn.

"Đại nhân, chính là ba người bọn họ hành hung trên đường , ta tận mắt nhìn thấy, thiếu niên kia chết ngay trước mặt thanh niên đó!” Một bá tánh bình thường dẫn theo vài quan binh đi tới, chỉ vào đám Giang Bắc Thần nói.

“Bắt lại!" Quan binh cầm đầu, không nói hai lời, trực tiếp ra lệnh bắt giữ.

Vương Lạc Ly tiến lên một bước, lấy gậy gỗ ra chắn trước mặt mọi người.

"Ta khuyên ngươi tốt nhất điều tra rõ ràng mọi việc, rồi hãy quyết định, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!” Vương Lạc Ly lạnh lùng nói.

Quan binh cầm đầu bị khí thế của Vương Lạc Ly dọa cho sợ, "Tu Luyện Giả?”

Tục ngữ nói, dân không đấu với quan, quan không đấu với tiên.

Hắn nhìn người trước mắt là tu tiên giả, biết không dễ chọc.

Nhưng vừa nghĩ tới nếu chùn bước trước mặt nhiều người như vậy, thì mặt mũi phải để đâu đây?

"Ta mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần đã gϊếŧ người, thì phải trả giá!" Quan binh cầm đầu nói xong, rút bội đao ra.

Trong lúc nhất thời, dân chúng bình thường nhao nhao lui ra sau, chừa lại khoảng trống cho bọn họ.