Chương 32: Đột Nhiên Thành Phú Hộ

Giang Bắc Thần vẻ mặt bình tĩnh nhìn quan binh trước mắt, những quan binh này đều là người bình thường, căn bản không gây ra được ảnh hưởng tới bọn họ.

Với thực lực của Vương Lạc Ly, đánh bại bọn họ nhẹ nhàng.

Không cần tự mình ra tay.

Những quan binh kia cũng biết tu tiên giả không dễ chọc, nhưng vì thể diện, lại không thể không chọc vào.

Bọn họ tới chỗ này, vốn là tới để thu phí bảo hộ, ai lại nghĩ sẽ có thể gặp được tu tiên giả ở chốn biên thuỳ này chứ.

Triệu Hoằng bán binh khí xong đi ra, thấy hơn mười quan binh bao vây sư phụ và sư huynh của hắn, lập tức sắc mặt trầm xuống đi tới.

“Các ngươi, muốn làm gì?" Triệu Hoằng lạnh giọng quát lớn.

Hắn nhìn ra được, những quan binh này đều là quan binh của Đại Đường hắn.

“Ngươi là ai?" Quan binh cầm đầu quát hỏi.

Triệu Hoằng lấy ra một miếng lệnh bài, lạnh lùng nói: "Không biết ta, thì cũng phải biết miếng lệnh bài này chứ!”

Không ngoài dự đoán, lệnh bài vừa ra, quan binh cầm đầu kia lập tức quỳ xuống.

Các quan binh khác mặc dù không biết lệnh bài đó là của ai, nhưng nhìn lão đại nhà mình cũng quỳ xuống rồi, nên cũng quỳ xuống theo.

"Chuyện hôm nay, tốt nhất không nên nói ra ngoài, nếu không đầu ngươi khó giữ đấy, cút!" Triệu Hoằng nhẹ giọng nói.

Quan binh kia sợ tới mức vội vàng dập đầu mấy cái, vừa lăn vừa bò vội vội vàng vàng bỏ chạy.

“Triệu Hoằng, ngươi mang Từ Trường Sinh về trước đi, lát nữa chúng ta sẽ về sau.” Giang Bắc Thần dặn dò.

Linh lực của hắn hùng hậu, để hắn mang Từ Trường Sinh về trước, nếu bay thì chưa tới nửa canh giờ đã tới rồi.

“Vâng!" Triệu Hoằng chắp tay đáp, đỡ Từ Trường Sinh từ trên lưng Trần Hắc Thán qua.

Triệu Hoằng đưa nhẫn trữ vật cho Giang Bắc Thần, và nói: “Sư phụ, đây là tiền bán binh khí, tổng cộng một ngàn lượng vàng!”

Giang Bắc Thần đưa tay nhận lấy, ngoài mặt rất bình thản, kì thực trong lòng cực kỳ kích động!

Một ngàn lượng vàng, phát tài rồi!

Còn có nhẫn trữ vật, đây chính là thứ mình hằng mơ ước, cuối cùng cũng có rồi!

Hạnh phúc! Kích động!

Tu luyện giới,tiền tệ thường dùng chính là đồng tiền, một văn đồng tiền có thể mua hai cái bánh bao, một ngàn đồng tiền có thể đổi một lượng bạc trắng, mười lượng bạc mới bằng một lượng vàng.

Một ngàn lượng vàng, đây chính là kiếm được một khoản lớn đó!

“À đúng rồi sư tôn, tiệm rèn không có một ngàn lượng vàng, trong giới trữ vật chỉ có năm trăm lượng vàng, năm trăm lượng còn lại, thay bằng mười viên linh thạch hạ phẩm.”

Triệu Hoằng nói xong, lấy ra một thanh trường kiếm, lưng vác Từ Trường Sinh ngự kiếm bay đi.

Giang Bắc Thần dùng thần thức dò xét bên trong, quả nhiên có năm mươi viên linh thạch trong nhẫn trữ vật,, toàn bộ đều là hình thoi, tản ra ánh sáng màu lam nhạt, hết sức mê người.

Linh thạch ẩn chứa linh lực nồng đậm, có thể trực tiếp hấp thu, cũng có thể dùng để bày trận, giá trị đắt đỏ, một viên linh thạch phải mất mười lượng vàng.

Linh Thạch Giang Bắc Thần từng thấy qua, nhưng không có được.

Bây giờ mới một lát đã có năm mươi viên, đó là một số tiền lớn đó!

Kích động dò xét hồi lâu, Giang Bắc Thần mới thu hồi thần thức, lật tay lấy ra hai mươi lượng vàng.

“Hai người các ngươi mỗi người lấy mười lượng, mua vật cần thiết, nửa canh giờ sau, hội họp ở đây.”

Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly tiến lên lấy mười lượng vàng, nhất là Trần Hắc Thán, kích động tới không thể kích động hơn.

Hắn xuất thân từ thôn nhỏ, nào được thấy qua nhiều tiền như vậy chứ!

Trần gia thôn của hắn, chi tiêu một năm cũng không tới mười lượng bạc trắng.

Sư tôn tốt với chúng ta quá, trực tiếp cho mười lượng vàng, cảm động quá!

Trần Hắc Thán hai tay cầm mười lượng vàng, vô cùng kích động.

Sau khi cho bọn họ tiền, Giang Bắc Thần bắt đầu mua những thứ cần thiết.

Tiên bào, phục sức vân vân, mua một đống lớn.

Sau đó đương nhiên cũng không thể thiếu đồ ăn được, Ích Cốc Đan thượng phẩm, ăn một viên có thể no mười ngày, mùi vị cũng tạm được.

Tới tới lui lui, tiêu hết ba trăm lượng vàng, thứ nên mua đều mua cả.

Đợi khi trở lại trấn Tử Khẩu, Vương Lạc Ly hai tay trống trơn, nàng có nhẫn trữ vật, trực tiếp để trong nhẫn trữ vật. Còn Trần Hắc Thán, thì lại ôm một đống lớn.

Than đen, lò sưởi, công cụ, sau lưng còn cả một bao to khổng lồ.

Giang Bắc Thần nhìn thấy thì cạn lời, mua mấy thứ này có ích lợi gì?

Giang Bắc Thần đi tới, vung tay cất đồ của hắn vào trong nhẫn trữ vật của mình.

“Đa tạ sư phụ!" Trần Hắc Than thở phào nhẹ nhõm, lên tiếng cảm ơn.

“Đi thôi!" Giang Bắc Thần nhẹ giọng gọi một câu, dẫn theo hai đồ đệ.

Mà quan binh lúc trước bị Triệu Hoằng dọa cho bỏ chạy, đem chuyện hắn xuất hiện ở trấn nhỏ, bẩm báo cho một người khác.

Một ngày sau.

Tiên Đạo Môn, trong chủ điện.

Từ Trường Sinh nằm trên sàn nhà, chậm rãi mở mắt, nhìn trần nhà.

“Ta đây là, đã chết rồi sao?" Từ Trường Sinh nhẹ giọng nói.

Hắn nhớ rõ mình là bị nhị thúc moi xương, sau đó muốn gϊếŧ hắn, hắn cố gắng hết sức trốn thoát vì mất máu quá nhiều, khiến cho đầu óc không tỉnh táo, cũng không biết đã chạy tới đâu rồi.

Cuối cùng hắn rơi vào hôn mê, không biết chuyện gì.

“Nực cười, nhị thúc ruột lại vì tương lai của nhi tử của mình, chính tay moi Chí Tôn Cốt của ta ra.

Còn cả nhị nương, các ngươi đúng thật là người một nhà!”

Từ Trường Sinh nói tới đây, nước mắt bất giác chảy xuống.

Cha mẹ hắn, vốn là gia chủ Từ gia, nhưng không biết từ lúc nào, đã một đi không trở lại.

Hắn từ nhỏ chính là được nhị thúc nhị nương nuôi lớn, kết quả hắn mười sáu tuổi, kiểm tra ra Chí Tôn Thần Cốt, lại gặp phải thảm cảnh .

Đang lúc Từ Trường Sinh cảm thán số phận bi thảm của mình, thì một âm thanh như có như không truyền tới, làm hắn hơi run lên.

“Ngươi tỉnh rồi!”