Chương 34: Tò Mò Hại Chết Người

Giang Bắc Thần nhìn ánh mắt hâm mộ của bọn họ, đương nhiên biết bọn họ đang nghĩ cái gì, để ổn định lòng người, liền giải thích nói: "Mỗi người các ngươi, ta đều ban cơ duyên, đợi về sau các ngươi từ từ khai quật!”

Mọi người nghe Giang Bắc Thần nói, thần sắc không khỏi kinh ngạc xen lẫn vui mừng.

Nhất là Trần Hắc Thán, kích động không thôi.

Bảo sao tư chất ta kém như vậy cũng có thể tu luyện, hoá ra là sư phụ đã ban cho ta một cơ duyên!

Ta phải chăm chỉ tu luyện, không thể phụ lòng khổ tâm của sư phụ.

Nghĩ tới đây, Trần Hắc Thán âm thầm nắm chặt nắm đấm.

Vương Lạc Ly cũng vậy, trong lòng tràn ngập cảm kích, nghĩ tới úc trước Giang Bắc Thần

ban cơ duyên cho nàng, còn bị nàng hiểu lầm, trên mặt không khỏi ửng đỏ.

Sau đó, Giang Bắc Thần vung tay lên: “Được rồi các ngươi lui xuống cả đi. Trường Sinh, gian nhà tranh thứ nhất bên phải, chính là chỗ ở của ngươi!"

“Đệ tử cáo lui!" Bốn người đồng thanh đáp, sau đó lui ra khỏi đại điện.

Giang Bắc Thần buồn bực nằm trên chủ vị, cũng thật sự không có hứng thú đến phòng luyện công.

Từ Trường Sinh bước nhanh ra khỏi chủ điện, vừa bước ra ngoài, cả người đều ngây ra “Đây.....”.

Lọt vào trong tầm mắt hắn, là một cái ao nước nhỏ, mà nơi hắn đang đứng là trên sườn núi, nơi này muốn nghèo bao nhiêu thì nghèo bấy nhiêu.

Lúc trước hắn còn ảo tưởng, Tiên Đạo Môn chính là cung điện kéo dài, đệ tử đứng chật phòng, mây bay lượn lờ, hạc trắng giương cánh.

Nhưng sườn núi nhỏ, ao nước nhỏ trước mắt này là xảy ra chuyện gì?

Khác biệt này cũng lớn quá rồi đấy?

Từ Trường Sinh dụi dụi mắt, mở mắt lần nữa, vẫn không một chút thay đổi.

Hắn nhìn trái nhìn phải, trên sườn núi chỉ có năm gian nhà tranh, nơi hắn vừa đi ra, là gian thứ hai bên phải, cũng chính là chủ điện.

Trần Hắc Thán đi tới, vỗ vỗ bả vai hắn, lạnh nhạt nói: "Tông môn chúng ta, từ trước đến nay khiêm tốn, ngươi hiểu mà!

Khiêm tốn?

Chẳng lẽ là......

Tông Môn Ẩn Thế trong truyền thuyết!!!

Đúng rồi đúng rồi, ngoài cửa là ảo cảnh, trong cửa là trời đất, nếu không phải tông môn ẩn thế, ta đi đầu xuống đất!

Từ Trường Sinh khϊếp sợ tột đỉnh, dường như đã hiểu rõ hết thảy.

Tiên Đạo Môn ẩn trong núi, người ngoài nhìn vào, chẳng qua chỉ là năm ba gian nhà tranh, nhưng khi ngươi đi vào mới biết có một vùng trời khác.

“Sư tôn quả nhiên khiêm tốn!" Từ Trường Sinh không khỏi cảm khái nói.

"Còn nữa, những gì ngươi nhìn thấy cũng không phải là thật, nhất là ao nước kia, không có việc gì tốt nhất không nên tới gần!” Trần Hắc Thán chỉ vào ao nước nhỏ dưới sườn núi, nhắc nhở một câu.

Nếu như bước vào, không có sư tôn ngài ấy, muốn ra ngoài cũng khó.

Không nhắc nhở thì không sao, vừa nhắc nhở Từ Trường Sinh càng muốn đi xem thử, dưới đáy ao rốt cuộc có gì.

“Sư huynh, trong ao nước là cái gì?" Từ Trường Sinh tò mò hỏi.

“Đó gọi là Khổ Hải, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe nói khổ hải vô biên quay đầu là bờ sao?" Trần Hắc Thán nói.

Lời này vừa nói ra, càng gợi lên lòng hiếu kỳ của Từ Trường Sinh, mũi chân vừa nhấn xuống đất, đã nhẹ nhàng nhảy xuống núi.

Trần Hắc Thán cũng không ngăn cản hắn, đợi hắn vào rồi, hắn tự nhiên sẽ phát hiện huyền diệu trong đó.

Từ Trường Sinh đứng ở bên bờ vươn cổ nhìn thoáng qua, đây chính là một cái ao nhỏ mà, chẳng qua là bên trong còn có một con cá vàng.

“Lẽ nào bên trong có vùng trời khác sao?" Từ Trường Sinh thì thào nói, lòng hiếu kỳ thôi thúc, một chân bước vào trong Biển Khổ.

Nhất thời trời đất quay cuồng, cảnh tượng trước mắt thay đổi, hồ nước biến thành biển rộng mênh mông vô bờ, liếc mắt một cái không thấy bến bờ.

“Cái này cái này......" Nhìn biển rộng mênh mông vô bờ, Từ Trường Sinh bị sốc.

“Bảo sao sư huynh bảo ta không nên tới gần, hoá ra nơi này là một thế giới khác!"

Hắn sinh ra ở Từ gia, tầm mắt kiến thức cũng vẫn có, tiểu thế giới Từ gia hắn cũng có, chỉ là không lớn như vậy.

Cảm khái qua đi, Từ Trường Sinh phát hiện, mình không ra được.

Mà Lý Long trong nước, nhảy lên, đập vào mắt Từ Trường Sinh, lại là một quái vật khổng lồ, tầm mắt không thể thấy hết toàn bộ.

“Đây là......" Nhìn Lý Long trước mắt, Từ Trường Sinh ngay lập tức bị dọa đến ngồi bệt xuống đất.

Hắn cảm giác nếu Lý Long phát động công kích, hắn tuyệt đối chạy không thoát.

Sớm biết vậy ta đã không vào, lòng hiếu kỳ hại chết người mà!

Từ Trường Sinh có chút hối hận, bởi vì lòng hiếu kỳ thôi thúc mà bước vào Khổ Hải.

Bây giờ hắn muốn đi ra ngoài, lại phát hiện mình không có đường lui, hắn đứng ngay trên bờ, chỉ có thể bơi qua.

"Sư phụ, Trường Sinh sư đệ vào trong Khổ Hải rồi." Trần Hắc Thán vội vàng bẩm báo sư tôn.

"Vào thì vào, có gì ghê gớm đâu." Giang Bắc Thần khoát tay khoát tay.

Khoan khoan!

Trong Khổ Hải có Lý Long, tuyệt đối đừng để bị Lý Long ăn thịt nha!

Đây là khí vận chi tử đó, nếu cứ thế mà bị ăn mất, vậy chẳng phải hắn sẽ thiệt chết sao?

Đại Đạo Phù Văn cũng cho hắn rồi, hắn lại là Chí Tôn Thánh Thể, tương lai trưởng thành, nhất định là cường giả một thời.

Nghĩ đến đây, Giang Bắc Thần xoay người đứng lên, một tay để sau lưng, bước nhanh ra khỏi chủ điện.

Sau khi ra khỏi chủ điện, nhìn thấy trong Khổ Hải, Lý Long nhảy ra khỏi mặt nước, lại nhảy xuống nước.

Giang Bắc Thần bước nhanh xuống dưới, vung tay gỡ bỏ trận pháp, kéo Từ Trường Sinh ra.

Từ Trường Sinh nhìn cảnh tượng thay đổi, kinh hãi ngồi dưới đất, chưa thể bình tĩnh lại.

Kinh khủng, quá kinh khủng!

Lý Long nhảy ra khỏi mặt nước, lại nhảy vào trong nước, bắn lên ngàn tầng sóng, xém chút nữa cuốn hắn vào trong Khổ Hải.

Bây giờ nhớ lại, toàn thân run rẩy, đại dương mênh mông vô bờ, đã vào thì không ra được.

Hắn lúc này, giống hệt như chú gà rơi xuống nước, hoàn toàn không có chút cao ngạo như lúc trước.