Chương 38: Khắc Phục Tâm Ma

‘Quá cmn tàn ác!”

Giang Bắc Thần ngồi trên đại điện, nhìn mình trong gương, bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Cũng may hiệu quả cách âm trong phòng luyện công tương đối tốt, âm thanh không truyền được ra ngoài.

“Cẩu tặc, có bản lĩnh thì đừng đánh mặt!" Giang Bắc Thần nhìn vào gương tức giận mắng.

Hình tượng anh tuấn của mình, bị đánh cho mất sạch rồi.

Trong gương, Giang Bắc Thần nhìn thấy khuôn mặt bị đánh tới nỗi mẹ ruột cũng nhận không ra, chỗ xanh chỗ tím.

Hắn đang muốn mắng to vài câu, nghĩ thầm đó là đang chửi bản thân mà.

Người trong phòng luyện công biến ra là mình, mình mắng hắn, không phải là tự mắng mình à.

"Hệ thống chó má!"

Cuối cùng Giang Bắc Thần lại mắng hệ thống mấy lần, mới nguôi ngoai phần nào.

Vết thương trên mặt, một chốc một lát không thể khỏi ngay được.

Cũng may trên đại điện chủ vị, có tiên vụ bao phủ che đậy, cũng không đến nỗi bị đồ đệ nhìn thấy.

Đêm đến Giang Bắc Thần đều ngồi ở chủ vị, điều động linh lực trong cơ thể, khôi phục thương thế.

Ngày hôm sau.

Ba người Trần Hắc Thán, sinh long hoạt hổ chạy tới thỉnh an Giang Bắc Thần.

“Sư phụ buổi sáng tốt lành!" Ba người đồng thanh bái nói, Từ Trường Sinh vẫn đang lĩnh ngộ, tạm thời chưa xuất quan.

Giang Bắc Thần nhìn vết thương của Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly đều tốt lên, hơn nữa tu vi lại có tinh tiến, không khỏi chua xót.

Nhìn người ta, rồi lại nhìn mình......

Haizz tim mệt quá!

Giang Bắc Thần thở dài trong lòng, mở miệng nói: "Ừ, tới phòng luyện công đi!”

“Vâng!" Ba người lên tiếng, ra khỏi đại điện, đi tới phòng luyện công phía sau núi.

Đợi bọn họ đi rồi, Giang Bắc Thần mới từ chủ vị đi xuống, xác nhận người đã đi rồi, mới nhanh nhẹn chạy tới bên bờ Khổ Hải quan sát.

Đầu tiên Giang Bắc Thần nhìn thấy mặt mũi bầm dập của mình, khôi phục cả đêm, đau thì không đau nữa, nhưng vết bầm vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

Sau khi nhìn thoáng qua, Giang Bắc Thần tâm niệm khẽ động, vung tay lên cảnh tượng trên mặt nước liền thay đổi, hiện ra cảnh tượng trong ba gian nhà đá.

Gian thứ nhất Trần Hắc Thán, lần này hắn có lý trí hơn nhiều, biết dây dưa chiến đấu với đối phương, không ngừng xoay chuyển.

Tiếp theo là Vương Lạc Ly, nàng cũng không làm Giang Bắc Thần thất vọng, đối mặt với kẻ thù gϊếŧ cha, nàng không mất đi lý trí, mà bình tĩnh lạ thường.

Cuối cùng là Triệu Hoằng, lần này hắn không trực tiếp quỳ xuống, nhưng cũng không có chủ động công kích, cứ cầm trường kiếm, đứng tại chỗ, cha hắn không nhúc nhích, hắn sẽ không nhúc nhích.

Nói tóm lại, lần này bọn họ biểu hiện đều rất tốt, biết tiến biết lùi, cũng không cần sư tôn hắn bận tâm nữa.

Lý Long nhảy ra khỏi mặt nước, sóng nước đánh tan ba bức tranh.

"Dạo này ngươi khoẻ hơn không ít đấy.” Giang Bắc Thần ghen tị nói.

Lý Long lúc hắn mới lấy ra, chỉ dài có bảy tấc, bây giờ đã phải chừng cỡ mười tấc, phỏng chừng thực lực cũng tăng lên không ít.

Lý Long bơi tới bờ, thân mật tựa vào người Giang Bắc Thần.

Điều này khiến Giang Bắc Thần không khỏi chua xót.

Thực lực của một con cá cũng mạnh hơn ta, không thiết sống nữa!

Hắn vừa rồi cảm giác được, thực lực của Lý Long đã tăng lên tới Kim Đan trung kỳ.

“Lẽ nào lại vậy, Lý Long cũng có thể hấp thu khí vận của khí vận chi tử tản mát ra để trưởng thành, sao ta lại không thể?”

"Theo lý mà nói, ta đã ôm được đùi lớn rồi, sao lại chẳng có chút tiến bộ nào thế này?” Giang Bắc Thần có chút không nghĩ ra, Lý Long cũng thăng cấp, chỉ có hắn là chẳng có gì cả.

Nghĩ tới đây, Giang Bắc Thần mở trang cá nhân ra xem.

Ký chủ: Giang Bắc Thần

Chủng tộc: Nhân tộc

Thân phận: Chưởng môn Tiên Đạo Môn

Thực lực: Luyện Khí tầng năm

Tư chất thiên phú:???

Đánh giá tư chất khí vận:???

Môn hạ đệ tử: Trần Hắc Thán, Vương Lạc Ly, Triệu Hoằng, Từ Trường Sinh

Nhìn thấy trang cá nhân của mình, sắc mặt Giang Bắc Thần lại tối sầm lại.

Tư chất thiên phú vẫn là một chuỗi dấu chấm hỏi, nói cách khác là chẳng tăng lên được tẹo nào cả.

“Hệ thống, dấu chấm hỏi này của ngươi là có ý gì? Cho dù ngươi cho ta 0.1 cũng được mà!”

Giang Bắc Thần buồn bực nói, cho dù là 0 hắn cũng có thể chấp nhận, nhưng một chuỗi dấu chấm hỏi là chuyện quái quỷ gì chứ?

Chẳng lẽ, còn có thể là số âm hay sao?

Không thể nào, sẽ không thật sự là số âm chứ?

Mình tệ như vậy sao?

……

Giang Bắc Thần không suy nghĩ nữa, buồn bực câu cá.

Ước chừng qua nửa canh giờ, ba người Trần Hắc Thán đi ra, đi tới bờ Khổ Hải, đứng ở phía sau Giang Bắc Thần.

“Sư tôn!" Ba người cùng kêu lên.

Trên người Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly đều là vết thương, nhưng không tính là quá nặng, so với lần trước tốt hơn nhiều.

Chỉ có Triệu Hoằng, không nhiễm một hạt bụi trần.

Giang Bắc Thần khẽ gật đầu một cái, không quay đầu lại.

“Hắc Thán, ngươi làm không tệ, mặc dù đã khắc phục được tâm ma, nhưng cũng không chiến thắng. Phòng luyện công có thể hư hóa ra tâm ma và khí thế của ngươi, nhưng thực lực của tâm ma, cũng giống như ngươi.”

“Lạc Ly, lần này ngươi không bị cừu hận che mắt, vi sư thật sự rất vui mừng, tâm ma của ngươi khá nặng, cần từ từ trừ bỏ!”

Giang Bắc Thần chỉ điểm xong hai người, dừng lại một chút, rồi không nói tiếp nữa.

Trần Hắc Thán và Vương Lạc Ly chắp tay bái tạ: "Đa tạ sư tôn chỉ giáo!”

Hai người nói xong xoay người rời đi, trở về nhà tranh của mình chữa thương.

Để lại Triệu Hoằng, cúi đầu đứng phía sau Giang Bắc Thần, không dám nói gì.

“Vẫn không dám ra tay à?" Giang Bắc Thần thản nhiên nói.

“Đệ tử vô năng, trước sau vẫn không chiến thắng được tâm ma!”

“Vì sao ngươi lại sợ hãi?”

“Hắn là phụ hoàng của ta, tất cả của ta đều là hắn cho, cho dù biết rõ là tâm ma, ta cũng không xuống tay được.”

Nghe Triệu Hoằng giải thích xong, Giang Bắc Thần thở dài.

“Aizz!”