Chương 3.2: Người Ta Muốn Là Hắn

Chỉ thấy sắc mặt của Huyết Kiếm Đạo Nhân trở nên vô cùng khó coi, trầm giọng nói: “Các đệ tử kết trận, bảo vệ Trần Hạo!”

Cái gì? Bảo vệ Trần Hạo? Trong lòng Giang Bắc Thần có hơi hoang mang.

Lão tử tới nhận Trần Hắc Thán làm đồ đệ, liên quan gì tới Trần Hạo của ngươi chứ?

Nhưng mà cũng chẳng giải thích nữa.

Huyết Kiếm Đạo Nhân phun ra một chút tinh huyết từ đầu lưỡi, cưỡng chế mở ra trận pháp trên đài thí luyện, nhờ trận pháp tăng phúc, một luồng tu vi Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong từ trong cơ thể phát ra ngoài.

Phát ra trận trận uy áp, không ngừng tiếp gần tới tu sĩ Kim Đan Kỳ.

Khí tức uy áp khủng bố, trong vô hình, bao trùm khắp đài thí luyện, tất cả đệ tử cảnh giới thấp, đều bị đè ép xuống dưới đất.

Vẻ mặt đau khổ, khó khăn vận chuyển tu vi, chống đỡ lại cỗ uy áp to lớn này!

Một đạo Huyết Sắc Cự Kiếm, đột ngột xuất hiện trước người Giang Bắc Thần, giống như xé rách hư không mà tới.

*** Huyết Sắc Cự Kiếm: một thanh kiếm cực lớn màu đỏ như máu

Giây phút này, Giang Bắc Thần gần như bị cảnh tượng kinh thiên này, dọa tới không dám cử động!

Qua sự tăng phúc của trận pháp, Huyết Sắc Cự Kiếm, một thành hai, hai thành ba, từ ba nơi khác nhau, giống như một con giao long màu đỏ như máu, trực tiếp bổ nhào về phía Giang Bắc Thần.

Giống như muốn cắn nuốt người khác vậy!

Công kích cực mạnh tới trước người Giang Bắc Thần ba mét liền nổ tung!

Trong mắt đám đông, cả cơ thể của giao long màu đỏ, giống như đâm phải một bức tường khí vô hình.

Huyết Kiếm Đạo Nhân, trơ mắt nhìn huyết giao của mình đầu cổ đứt đoạn, cơ thể vỡ vụn từng mảnh.

Đám đông cực kỳ hoảng sợ!

Còn Giang Bắc Thần lại không nhịn được mà xúc động, hệ thống ba ba quá ngầu, một kích chấn động trời đất như vậy mà cũng không thể làm tổn thương tới một cộng tóc của mình!

Thấy cảnh này, Giang Bắc Thần bắt đầu thầm đắc ý.

Hắn nhìn đám đệ tử Huyết Sát Tông, lạnh nhạt nói: “Còn ai dám ngăn cản bổn toạ nhận đệ tử nữa không.”

Đám đệ tử lùi ra sau một bước, sắc mặt lại thay đổi.

Mà lúc này, Trần Hạo ở bên cạnh sớm đã không nhịn nổi, tiền bối này phong thái đúng là trác tuyệt, nhất thời, sớm đã không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn bái sư trong lòng.

Hắn mở miệng nói: “Tiền bối, ta là Trần Hạo, tới từ Trần Gia thôn, vừa nãy Huyết Sát Tông đã kiểm tra qua, ta thiên phú vô song!”

“Vãn bối bằng lòng làm đệ tử của tiền bối!”

Trần Hạo vòng qua Huyết Sát Tông, vội vàng chạy tới.

Chim khôn chọn cây mà đậu, hắn chuẩn bị ôm đùi của cao nhân.

Huyết Kiếm Đạo Nhân biến sắc, trong lòng chua xót, không ngờ, Trần Hạo này lại là một tên gió chiều nào theo chiều đó. Nhất thời không khỏi chạnh lòng.

Vốn tưởng lần này có thể thu được một đệ tử tư chất tốt.

Nào ngờ…

“Aizz…”

Huyết Kiếm Đạo Nhân, thầm thở dài.

Nhìn tên ba phải này Giang Bắc Thần nhẹ lắng đầu, nói: “Ngươi với ta không có duyên sư đồ.”

Trần Hạo biến sắc, lộ ra vẻ hoài nghi, hỏi dò: “Tiền bối, không phải ngươi nhầm đấy chứ, chỗ này còn ai có thể có thiên phú như ta?”

Giang Bắc Thần thầm nghĩ, tên này đúng là vô liêm sỉ, hắn hơi xoay người, chỉ vào Trần Hắc Thán đang bò trên đất, thong thả nói: “Hắn, mới là người ta muốn tìm.”

Trần Hắc Thán?!