Chương 30: Ngày tận thế (30)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Mà anh trai cô Tạ Thần Vực thì đang đứng sang một bên đánh giá hai người họ.

Giang Phủ Minh thông qua lời nói của người phụ nữ, thái độ của Tả Trầm Ngôn cùng với những gì anh ta đã nói trước đó.

Hắn ngay lập tức nhận ra rằng đội này chủ yếu bao gồm những dị năng giả, mà bên trong khẳng định sẽ không thể thiếu những chiêu trò dơ bẩn.

Nhìn khẩu khí nói chuyện của người này, có thể nói ngày thường cô ta chắc chắn rất kiêu ngạo.

Suy cho cùng, hiện tại số người sở hữu dị năng có thể tiến vào trung cấp bậc bốn ít đến đáng thương.

Cô ta cho rằng mình đã rất lợi hại, hoàn toàn không đem người khác để vào mắt.

Cô ta không quan tâm Phó Nghiêm Diệc và Giang Phủ Minh có phải là dị năng giả hay không, cô ta cảm thấy cấp bậc của họ chắc chắn không cao hơn cô ta, hơn nữa trong đội còn có vài dị năng giả nên cô ta mới không sợ Phó Nghiêm Diệc và Giang Phủ Minh làm loạn.

Loại chuyện này cũng không phải chỉ mới xảy ra một hai lần, cuối cùng còn không phải bị đội của họ dùng bạo lực xử gọn hết sao. Tạ Vi Triều không coi Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc ra gì.

Tả Trầm Ngôn mới vào đây mấy ngày, không biết nơi này lại hỗn loạn như vậy, trong lúc nhất thời áy náy dâng lên, nhỏ giọng nói với Giang Phủ Minh bên cạnh: “Đi thôi.”

“Phí ra vào ở đây quá cao, tôi cùng em trai tôi giao không nổi, đi trước." Giang Phủ Minh mở miệng liền muốn rời đi, hắn vốn không biết phí ra vào nhiều hay ít, miễn sao thoát khỏi nơi này là được rồi.

Hắn không muốn tiếp tục đứng ngốc một chỗ cùng những người này, hắn có cảm giác chỉ số IQ của mình đang bị giảm xuống.

Trên thực tế, chỉ số IQ của con người sẽ bị ảnh hưởng bởi môi trường. Một khi đã quen với môi trường đó, tư duy của họ sẽ thay đổi để phù hợp hơn. Những gì nghe có vẻ rất bình thường đối với bản thân, nhưng lại là một trò đùa đối với người xem. Những gì bạn cho là mình làm tốt, thực ra lại là một mớ hỗn độn trong mắt người khác.

Nếu bạn bước vào một môi trường tồi tệ, không đi tự hỏi, cũng sẽ dần dần bị đồng hoá. Cho nên tốt hơn hết vẫn là tránh xa một chút.

"Thì ra anh là người bình thường, ở lại đi theo tôi cùng anh trai tôi, đồ ăn và quần áo cho các người sẽ chẳng thiếu. Thấy thế nào, tốt nhất là đừng rượu mời không uống mà thích uống rượu phạt." Tạ Vi Triều nhìn gương mặt Giang Phủ Minh nói, trong ánh mắt cô ta tràn đầy chí tại tất đắc.

(志在必得 - Phiên âm là zhì zài bì dé: Khát vọng nhất định phải làm việc mình muốn làm; chỉ một người đã chắc chắn chiến thắng trong tay)

Ngoại hình của Giang Phủ Minh quá phù hợp với khẩu vị của cô ta. Hắn có vẻ ngoài trắng trẻo nhưng không nữ tính, đẹp trai còn thoạt nhìn tỏa sáng như ánh mặt trời, đặc biệt là mái tóc ngắn sạch sẽ và gọn gàng, khiến đường nét trên khuôn mặt càng trở nên hoàn hảo hơn.

Cô ta nhất định phải có được hắn.

Cô ta ở trong vòng tròn kiên cố của mình đã lâu, cho rằng mọi thứ ở bên ngoài đều như cô ta tưởng tượng. Rõ ràng là cô ta đang làm trò khôi hài, nhưng chính bản thân thì lại không biết.

"Các người không thể rời đi." Tạ Thần Vực nhìn bọn Giang Phủ Minh nói. Gã ta so với em gái mình thông minh hơn một chút, vẫn luôn ở bên cạnh đánh giá Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc.

Giang Phủ Minh không phát động dị năng, mà là làm bộ thể lực chống đỡ hết nổi không thể sử dụng dị năng. Hắn nhìn Phó Nghiêm Diệc đứng bên cạnh, đôi mắt như thạch xưa nay bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Hắn muốn xem Phó Nghiêm Diệc có thể nhẫn nhịn được bao lâu khi không sử dụng dị năng của mình.

Hắn không ngờ rằng Phó Nghiêm Diệc cũng có dị năng. Trong khoảng thời gian ở bên nhau, hắn chẳng hề thấy biểu hiện gì lạ xuất hiện ở đối phương. Trước đây hắn cũng đã từng thử hỏi đối phương có dị năng nào không, nhưng đối phương không chịu mở miệng trả lời.

Hóa ra y đã kích phát dị năng từ lâu.

Đáng tiếc, hắn vẫn coi đối phương là “Tiểu đáng thương”, có thể phát bệnh bất cứ lúc nào, tinh thần không ổn định, hắn đã tốt với y như thế, y không tăng tích phân cho hắn thì cũng đành thôi.

Vậy mà y còn lừa gạt hắn.

Kể từ khi Phó Nghiêm Diệc phát hiện ra Giang Phủ Minh đã nói dối mình, độ hảo cảm của y dành cho hắn chưa bao giờ nhích lên. Mặc cho Giang Phủ Minh có cố gắng cải thiện độ hảo cảm với Phó Nghiêm Diệc như thế nào thì vẫn không ăn thua.

Giang Phủ Minh đã tìm mọi cách để cứu vãn tình hình.

Bất lực, không tìm được cơ hội.

Nhưng hôm nay, hắn nhất định có thể nghĩ ra biện pháp phá vỡ tình thế.

Chỉ cần Phó Nghiêm Diệc tự mình cởi bỏ lớp ngụy trang nhỏ ra, hắn có thể nhân cơ hội này để xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

Nếu có thể trong một lần đạt đến 50, hắn cũng sẽ thừa nhận mình đã giả vờ yếu đuối, nghĩ ra một cái lý do tốt hơn để thuyết phục vai ác.

Sau khi kế hoạch đã trót lọt, độ hảo cảm ít nhất là 60, nhiệm vụ của hắn gần như đã hoàn thành.

Giang Phủ Minh đã nghĩ xong xuôi hết lý do, chỉ chờ đối phương *ngã ngựa trước.

(掉马 - Ngã ngựa có nghĩa là ai đó phát hiện ra một danh tính nhất định. Ví dụ tên hiển thị trên internet là acc clone của bạn. Nếu người khác biết rằng người đứng sau tên hiển thị là bạn, thì bạn sẽ bị ngã ngựa)

Giang Phủ Minh quan sát khuôn mặt của Phó Nghiêm Diệc, trong đầu đang tính toán gì đó, cái đuôi cáo lại bắt đầu vẫy. Về phần con hồ ly xấu xa này, hiển nhiên hắn đã làm “Chuyện xấu”, khi biết được Phó Nghiêm Diệc cũng làm “Chuyện xấu”, tâm tính nhỏ mọn vốn dĩ không lớn của hắn càng ngày càng nhỏ.

Cáo tiêu chuẩn kép, *búa đá.

(石锤=实锤 - búa đá = búa thật: nghĩa là bằng chứng rất chắc chắn, chứng minh điều gì đó và nó thường là chuyện xấu)

Phó Nghiêm Diệc gắt gao nhìn bọn họ. Nếu không phải Giang Phủ Minh vẫn luôn âm thầm truyền dị năng qua cho y, y đã sớm nổi điên.

“Trừng tôi cũng vô dụng.” Tạ Vi Triều cười ngạo nghễ.

"Mấy cậu nhanh chóng rời khỏi đây." Tả Trầm Ngôn vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh bỗng hét lên, sau đó chắn trước mặt bọn họ. Dù biết là làm vậy sẽ vô ích, có khi còn mất cả tính mạng.

"Đi." Tạ Vi Triều cười lạnh. Đột nhiên một chiếc roi từ trong không trung xuất hiện đánh vào nền tuyết, khuấy động những bông tuyết xung quanh. Cây roi này được làm bằng băng, rất cứng rắn.

"Quên đi, tôi cũng lười lãng phí nước bọt với bọn thua cuộc các người, đem chân đánh cho tàn phế thì sẽ không chạy được nữa. Không có dị năng mà còn không nghe lời, thì thật đúng là phế vật." Tạ Vi Triều lạnh lùng nhìn Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc, cây roi trong tay càng ngày càng dài, cô ta giơ lên đánh về phía Giang Phủ Minh.

Giang Phủ Minh không hề né tránh hay chớp mắt, chỉ nhìn ngọn roi thẳng tắp một đường quất tới đùi mình.

Hắn đang đánh cược.

Đột nhiên một con mắt của Phó Nghiêm Diệc trở nên đỏ ngầu, tay trái y xuất hiện kim quang, lý trí gần như mất hẳn.

Ngay lúc y chuẩn bị ra tay, một sợi dây leo màu xanh đột ngột xuất hiện, quấn quanh roi dài của Tạ Vi Triều, siết chặt rồi bẻ gãy nó.

Ngay sau đó, một tia sét từ trên trời giáng xuống, xẻ đôi mặt đất trước mặt Tạ Vi Triều.

"Hai người đó là bạn của bọn này, nếu bây giờ mang họ đi thì cũng không quá phận đâu ha. Đừng có nói với tao căn cứ Triều Chi Quang tụi bây không chịu thả người nhé." Điền Niên Kỳ vênh váo bước tới, triệu hồi ra mấy quả cầu lửa nhỏ trong tay, cứ như đang biểu diễn tạp kỹ.

Một tháng không gặp, cái tính kiêu ngạo vẫn không bỏ.

Theo sau gã là Thẩm Vận Duy và Bạch Quân Ý, họ biết rõ Bạch Quân Ý mới là lão đại, nhưng trông gã còn kiêu ngạo hơn Bạch Quân Ý, diễn còn muốn giống lão đại hơn.

Ba nhân vật chính không biết từ đâu xuất hiện.

Nhưng điều khiến Giang Phủ Minh ngạc nhiên hơn chính là, ba nhân vật chính vậy mà lại ra tay cứu giúp.

Thẩm Vận Duy đi tới và tặng cho Điền Niên Kỳ một cái tát thật mạnh vào sau đầu.

End chương 30.