Chương 33: Ngày tận thế (33)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Đúng rồi, em trai có thể bảo vệ ca ca được không?" Giang Phủ Minh nhìn y, trong đôi mắt đen như mực phản chiếu rõ khuôn mặt của Phó Nghiêm Diệc.

Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, làm cho mái tóc dài của y tung bay.

Sau một hồi trầm mặc, Phó Nghiêm Diệc gật đầu khẳng định.

Nụ cười của Giang Phủ Minh càng rộng hơn, chiếc áo khoác màu đen hắn đang mặc toả sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ. Giấy gói kẹo màu hồng bong ra từng mảng, ngón tay thon dài của hắn cầm viên kẹo sữa cứng trên vỏ kẹo màu bạc lên, “Đây, há miệng ra.”

Phó Nghiêm Diệc hé miệng, vị ngọt ngào lan tỏa nơi cổ họng, hương sữa dâu tan ra trong khoang miệng. Ngón tay nhẹ nhàng di chuyển, đôi mắt nâu nhìn Giang Phủ Minh gấp giấy gói kẹo lại nhét vào túi.

Bao gồm cả cái này, có tổng cộng 82 giấy gói kẹo.

Hắn đã cho y ăn 31 lần.

Xung quanh vang lên tiếng lột vỏ, ánh mắt y dời đi, hàng lông mi đen lay động, đôi mắt màu nâu dần tối sầm lại.

Kẹo đó có khả năng là đút cho y.

Thẩm Vận Duy đang bóc vỏ kẹo bỗng cảm nhận được một ánh mắt mãnh liệt của ai đó nhìn chằm chằm, cô ngừng tay, ngẩng đầu lên xem xét, nhưng không thể xác định được ngọn nguồn ánh mắt ấy đến từ đâu. Đôi mắt cô hiện lên sự nghi hoặc, vừa mở vỏ kẹo vừa đánh giá xung quanh.

Cô nhai viên kẹo có vị bạc hà, cảm giác mát lạnh khiến tâm trí cô vốn đang bình tĩnh càng trở nên rõ ràng hơn.

“Tiếp theo các anh định đi đâu?” Cô mở miệng hỏi.

"Một nơi rất xa." Giang Phủ Minh kéo cổ áo lên trên cùng, cầm lấy chiếc balo màu đen từ trong tay Phó Nghiêm Diệc, "Cảm ơn vì ngày hôm nay, có duyên gặp lại."

“Đi thôi.” Giang Phủ Minh nói với Phó Nghiêm Diệc, quay đầu nhìn về phía Bạch Quân Ý.

"Bye bye." Hắn vẫy tay tạm biệt, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Trong màn tuyết trắng xoá, bóng lưng của hai người càng ngày càng khuất xa.

"Lão đại, anh muốn họ gia nhập cùng chúng ta phải không?" Thẩm Vận Duy nhìn về phía trước khẳng định nói.

"Không được, tôi không muốn tên đó tham gia, quá đáng ghét." Điền Niên Kỳ nhảy dựng lên phản đối, thoạt nhìn có chút tính trẻ con, vừa thấy liền biết là một người từ nhỏ luôn được bảo bọc tốt.

"Tôi đang rất muốn đóng gói anh lại đưa về căn cứ đấy." Thẩm Vận Duy lắc đầu ghét bỏ.

Người đồng đội này của cô luôn giống như một đứa trẻ, đáng giận là lão đại không chê gã ta, bằng không thì sớm đã bị đá ra khỏi đội rồi.

Tên ngốc này, rõ ràng có thể sống an nhàn thoải mái trong căn cứ, lại cứ nhất quyết muốn cùng lão đại đi ra ngoài...

Đúng là đồ ngốc.

"Cô là người đến sau, đừng hòng mưu toan chia rẽ tôi cùng thần tượng, cô không xứng." Điền Niên Kỳ hướng về phía Thẩm Vận Duy làm mặt quỷ, "Cô có biết cô đang làm gì không? Đây là hành vi của tiểu tam đó. "

Nhìn thấy hai người họ lại định cãi nhau, Bạch Quân Ý lên tiếng ngăn cản.

"Được rồi, chúng ta nhanh chóng tìm một nơi nghỉ ngơi đi. Đối phương không muốn tham gia cùng chúng ta thì thôi." Bạch Quân Ý thu hồi ánh mắt, bắt đầu sắp xếp hành trình tiếp theo.

Ba người bọn họ bây giờ mới bắt đầu trưởng thành, để trở thành đại lão còn cần một đoạn thời gian dài.

Trong gió tuyết mờ mịt, Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc tiến về phía trước.

"Hệ thống, nhanh chỉ đường, nhìn xem có chỗ nào gần nhất bọn tôi có thể nghỉ ngơi." Giang Phủ Minh câu thông với hệ thống.

"Tra thì có thể, mỗi tích phân một lần." Hệ thống sắc mặt lạnh nhạt nói.

"Ồ, thu phí, trước đây không phải miễn phí sao?" Giang Phủ Minh mỉm cười, biết hệ thống đang nói đùa.

"Cậu hỏi quá nhiều lần, thu một ít phí cũng không quá đáng ha?" Hệ thống bắt chước Giang Phủ Minh. Khi nó nhìn thấy kết cục của Điền Niên Kỳ, bỗng nhớ tới chính mình đã từng trải nghiệm qua.

Tên nam nhân đáng ghét này.

"Ha ha ha, cậu đã thay đổi rồi. Hệ thống, cậu phải giữ nguyên ý định biết không!" Giang Phủ Minh nói.

"Hừ, lần sau tôi thật sự sẽ thu phí cậu." Hệ thống sắc mặt lạnh lùng nói.

【 Đinh, cách đây một km phát hiện một nơi có thể nghỉ ngơi, là một hang động nhỏ. 】

“Ok, cậu quả đúng là người tốt." Giang Phủ Minh trong lòng cười nói.

Hệ thống vẻ mặt lãnh đạm: Đây là thẻ người tốt thứ n. Nó không muốn làm hệ thống tốt, nó muốn làm hệ thống xấu.

"Đi thôi, trước khi trời tối chúng ta nhanh tìm một chỗ nghỉ ngơi." Giang Phủ Minh nói với Phó Nghiêm Diệc bên cạnh.

Phó Nghiêm Diệc gật đầu. Dưới ánh mặt trời, làn da của y rất trắng.

Phó Nghiêm Diệc vẫn đang mặc bộ quần áo màu tím mà Giang Phủ Minh tặng trước đó. Dọc đường đi, Giang Phủ Minh cũng đã tìm cho y một số quần áo khác để thay, nhưng y có vẻ thích bộ đồ đó hơn.

Những cái khác, y chỉ mặc khi bộ quần áo màu tím cần được giặt sạch. Nhưng tóm lại thì là không mặc.

Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc không có không gian, nên cả hai thay một kiện quần áo ném một kiện quần áo. Giang Phủ Minh thậm chí còn chẳng biết bộ đồ mình mặc ban đầu đã vứt đi đâu.

Nếu không phải Phó Nghiêm Diệc cứ khăng khăng muốn giữ lại bộ quần áo này thì nó sớm đã không còn từ lâu rồi.

Giang Phủ Minh phát hiện Phó Nghiêm Diệc rất coi trọng đồ hắn tặng, ngày thường luôn yêu quý nó, bảo dưỡng nó rất tốt, có thể là vì tính cách của y, nhận định rằng đồ vật của mình chính là mình, dù trông như thế nào cũng là của mình.

Bộ quần áo này được đổi từ hệ thống. Nhìn thì có vẻ bình thường nhưng thực tế nó có khả năng chống hư hại rất tốt.

Dù sao thì phải dùng một đống tích phân để đổi lấy nó, Giang Phủ Minh nghĩ nghĩ nhưng cũng không ngăn cản Phó Nghiêm Diệc giữ lại bộ đồ này.

Chỉ tăng thêm phiền toái khi giặt mà thôi.

Đi được khoảng mười phút, tuyết lại bắt đầu rơi. Từng hạt tuyết trắng tinh từ bầu trời xanh thẳm rơi xuống. Trong nháy mắt, khiến cho bầu trời trở nên tối tăm.

Vào những ngày tận thế, thời tiết luôn biến đổi thất thường.

Nhìn thời tiết, Giang Phủ Minh luôn cảm thấy bất an. Hắn xoa xoa đôi tay nhỏ bé, rúc cổ vào áo khoác, ngước mắt nhìn về phương xa.

"Chúng ta buộc phải rời khỏi đây, nhìn trời có vẻ như không ổn." Đôi mắt của Giang Phủ Minh phản chiếu màn tuyết trắng.

Phó Nghiêm Diệc cũng không nói chuyện mà bước đi nhanh hơn.

Y bước nhanh được vài bước thì dừng lại, duỗi tay lấy chiếc balo màu đen của Giang Phủ Minh, muốn mở nó ra.

Giang Phúc Minh che lại balo, nghi hoặc hỏi: “Cậu muốn làm gì?"

"Anh mệt mỏi." Phó Nghiêm Diệc ngắt quãng nói: "Tôi sẽ cầm." Y nói chuyện vẫn còn có chút khó khăn, nhưng rõ ràng cũng đã tiến bộ hơn trước rất nhiều.

Y không thể nói những câu dài, là bởi vì y không có môi trường để giao tiếp từ khi còn nhỏ.

End chương 33.