Chương 34: Ngày tận thế (34)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Phó Nghiêm Diệc hiếm khi giao tiếp với người khác, bởi lẽ ít ai chịu nói chuyện với y, càng chẳng có ai sẵn lòng lắng nghe những điều y muốn chia sẻ.

Phó Nghiêm Diệc lúc này vẫn lo lắng cho sức khỏe của Giang Phủ Minh, giống như cho rằng Giang Phủ Minh đang thực sự không thoải mái.

Trong quá khứ, Giang Phủ Minh chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối hoặc dựa dẫm vào ai khác, hắn vẫn luôn giữ kín những suy nghĩ, cảm xúc trong lòng mình và không muốn chia sẻ với bất kỳ ai.

Phó Nghiêm Diệc căn cứ vào những lần tiếp xúc trước kia với Giang Phủ Minh, kết luận ra rằng Giang Phủ Minh hiện tại đang rất yếu, cần được nghỉ ngơi.

Mặc dù hiện tại thực lực đối phương suy yếu, nhưng y lại hy vọng đối phương cứ tiếp tục trong tình trạng như vậy.

Dựa vào y, cần y.

Giang Phủ Minh không ngờ Phó Nghiêm Diệc còn nhớ rõ thân thể mình không được khỏe, nếu đã giả vờ rồi thì giả vờ cho đến cùng luôn.

Dù sao thì vai ác cũng có dị năng, chẳng phải y vẫn luôn giấu nó cho đến tận bây giờ sao?

Trong lòng Giang Phủ Minh không hề cảm thấy gánh nặng gì, hắn cởi chiếc balo màu đen của mình ra và đưa cho Phó Nghiêm Diệc, nói: "Cậu đúng thật là một người tốt. Cảm ơn vì tất cả.”

Chỉ là độ hảo cảm vẫn chưa được cải thiện, sẽ tốt hơn nếu nó chịu tăng thêm một chút.

Phó Nghiêm Diệc cũng im lặng như trước.

Y nghiêng đầu, cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng đôi tai đỏ rực đã phản bội chủ nhân của nó.

"Hiện tại tình trạng cơ thể tôi không được khoẻ, đành phải nhờ cậu bảo vệ rồi." Giang Phủ Minh cười nói.

“Được.” Giọng nói khàn khàn đầy vẻ khẳng định.

Độ hảo cảm chỉ mới 27 nhưng Phó Nghiêm Diệc lại tốt với Giang Phủ Minh một cách đáng ngạc nhiên.

Bởi vì chỉ vẻn vẹn 27 điểm thiện cảm ít đến đáng thương kia, lại là cao nhất trong lòng Phó Nghiêm Diệc.

Hắn cũng là người đầu tiên mà Phó Nghiêm Diệc thích.

"Tiếp tục đi thôi." Giang Phủ Minh nói, hắn phủi tuyết trên vai, lại bắt đầu tiến về phía trước.

Tuyết đang dần dần rơi dày đặc hơn, bầu trời càng ngày càng tối, dọc theo đường đi Giang Phủ Minh rất sợ gặp phải tuyết cuốn.

Trong lúc đang lo lắng, cuối cùng họ cũng đến được một hang động. Đậu bên ngoài hang là một chiếc xe tải màu bạc có dán quảng cáo sửa chữa các thiết bị cũ và đồ đạc cũ. Chiếc xe trông rất tồi tàn, cánh cửa bên trái còn bị móp một mảng.

Chắc chắn trong hang động này có người.

Nhưng bây giờ cũng không vội đổi địa điểm.

"Hệ thống, tại sao trước đó cậu không nói có người ở đây?" Giang Phủ Minh trong đầu hỏi.

"Có thể là trong quá trình tìm kiếm không có người ở, hoặc là không thể phát hiện ra người. Bình thường là hai loại tình huống." Hệ thống trả lời. Cái chức năng tìm kiếm này cũng không phải toàn năng, có rất nhiều bug ẩn.

Được thôi. Giang Phủ Minh thở dài.

"Vào đi." Giang Phủ Minh nói. Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, luôn có cảm giác sợ hãi.

Hắn và Phó Nghiêm Diệc cùng nhau vào hang.

Bên trong có hai người, một người đang rúc dưới chăn, nhìn không rõ bộ dáng, thoạt nhìn hẳn là đang ngủ. Ngoài ra còn có một cậu trai tóc dài đang nấu món gì đó.

Trong hang có lửa, trời cũng không lạnh đến thế.

Giang Phủ Minh ôm Phó Nghiêm Diệc vào trong góc tường, lấy ra một chiếc chăn đã thu thập trước đó đắp lên người hắn và Phó Nghiêm Diệc.

Trong không khí thoang thoảng mùi mì, ánh mắt Phó Nghiêm Diệc cứ dán chặt vào nồi thức ăn của hai người kia.

"Mì ăn liền thì không thích, vậy mà lại thích mì sợi." Giang Phủ Minh ở bên cạnh nhỏ giọng cười nói: "Được rồi, đừng nhìn nữa, lần sau tôi sẽ làm cho cậu ăn.”

Phó Nghiêm Diệc thu hồi ánh mắt, y lấy balo xuống định mở nó ra, nhưng Giang Phúc Minh ngăn cản.

Hắn lấy từ trong cái balo màu hồng ra hai hộp thực phẩm tự sôi và một chai nước mà hắn lừa được từ chỗ Điền Niên Kỳ. “Chúng ta ăn cái này đi, không phải lúc nào cũng nên ăn đồ nguội đâu.”

Phó Nghiêm Diệc sửng sốt một chút, cuối cùng bất đắc dĩ đem balo cất đi.

“Thật ngoan.” Giang Phủ Minh cười nói, sau đó đi lấy hai hộp đồ ăn tự sôi, trong quá trình làm Phó Nghiêm Diệc luôn ở một bên quan sát.

Bên cạnh truyền đến những tiếng sột soạt, còn có âm thanh nói chuyện rất nhỏ với nhau, rất khó để có thể nghe được họ đang nói gì.

Hai người ngồi đối diện hẳn là đang bàn luận gì đó.

Âm thanh dừng lại, không bao lâu sau,

Cậu trai tóc dài đang nhóm lửa đối diện bỗng bưng nồi đi tới.

"Lần trước cảm ơn anh, nếu không có anh, đồng đội của tôi có lẽ đã không còn sống rồi. Tôi nghĩ bạn của anh rất muốn ăn cái này, anh có thể lấy một ít đi, chỗ chúng tôi còn nhiều lắm." Cậu trai tóc dài nói.

Giang Phủ Minh ngẩng đầu nhìn qua khuôn mặt đó hồi lâu cũng không nhận ra cậu là ai.

Cho đến khi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, hắn mới sực nhớ ra.

"Cậu chính là người ở cửa hàng tiện lợi ngày hôm đó." Giang Phủ Minh nói xong liền dừng việc đang làm lại. Vẻ mặt của Phó Nghiêm Diệc ngay lập tức trở nên tối tăm.

"Đúng vậy, cảm ơn chai nước của anh, nếu không có nó, đồng đội của tôi có lẽ đã không còn sống đến ngày hôm nay." Vu Quân Duyệt nói.

Cậu là minh chứng cho kiểu người ai đối xử tốt với mình thì mình sẽ tốt lại.

"Không có gì đâu, cảm ơn vì mì." Giang Phủ Minh không khách khí gắp một đũa mì vào bát Phó Nghiêm Diệc, rõ ràng là bản thân cũng khá thích mì, nhưng lại không ăn một miếng nào cả.

Hang động tối tăm, ánh sáng yếu ớt từ ngọn lửa không đủ để chiếu sáng hang động ẩm ướt. Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào, ánh lửa lay động, bóng của mọi người bị kéo dài.

Sợi mì trắng trong bát Phó Nghiêm Diệc đang bốc khói nghi ngút, thức ăn tự sôi đã tỏa ra một mùi thơm quyến rũ. Tầm mắt y va chạm phải tầm mắt của Giang Phủ Minh, nhưng y lại chậm chạp không chịu động đũa.

"Ăn đi, nhìn tôi làm gì, để nguội sẽ không ngon đâu." Giang Phủ Minh cầm hộp cơm tự sôi lên, ánh lửa mỏng manh chiếu vào người hắn, hắn bắt đầu trộn rau và cơm lại với nhau.

【 Đinh, độ hảo cảm vai ác +5, độ hảo cảm vai ác hiện tại là 32. 】

【 Tích phân công nhân +5, tích phân công nhân hiện tại là 20. 】

Trước đây Giang Phủ Minh cứ thỉnh thoảng là sử dụng một chút tích phân.

Giang Phủ Minh ngừng trộn cơm, đã rất lâu không nghe thấy âm thanh nhắc nhở này rồi, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy có chút không quen.

Phó Nghiêm Diệc cũng đi về phía Giang Phủ Minh, y dùng đũa gắp một nửa mì sợi trong bát của mình đặt vào trong bát của hắn.

Ngọn lửa đỏ soi sáng cả một vùng, ngoài kia gió đang gào thét, tuyết trắng bay loạn xạ, những trận tuyết cuốn tụ tập lại với nhau.

Ánh lửa bập bùng trong hang động, tiếng hít thở hòa lẫn với tiếng nước nhỏ giọt nhỏ xuống nền đá.

End chương 34.