Chương 35: Sự kết thúc của thế giới (35)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

"Anh cũng ăn đi." Phó Nghiêm Diệc cúi đầu, bắt chước Giang Phủ Minh khuấy thức ăn trong bát.

Nụ cười trên mặt Giang Phủ Minh nhất thời cứng đờ, vẻ mặt thoáng có phần mất khống chế, đồng tử co rút chứng tỏ lúc này trong lòng hắn không hề bình tĩnh.

Ngẩn ngơ nhìn sợi mì trắng tinh trong bát, cảm giác như có thứ gì đó đang khe khẽ gõ vào tận đáy lòng.

Kể từ khi trong nhà xảy ra chuyện, đã rất lâu không có người gắp thức ăn cho hắn...

Hắn dùng đũa gắp mì lên, cho vào miệng, nhai vài cái rồi mới nuốt xuống.

"Thật ngon." Giang Phủ Minh ngẩng đầu nhìn Vu Quân Duyệt khen ngợi.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Vu Quân Duyệt tựa hồ nhìn thấy trong mắt Giang Phủ Minh có chút ửng đỏ.

"Không có gì, anh có muốn thêm không?" Vu Quân Duyệt đưa cái nồi qua. Trong nồi chỉ còn lại một ít mì, canh cũng không còn nhiều, Giang Phủ Minh lắc đầu, lương thực dạo này đang khan hiếm, việc lấy đồ ăn của người khác cũng không phải là ý kiến hay.

Chỉ nếm thử một lần là đủ, nếu muốn ăn thì lần sau có thể đi tìm.

Hắn không thích được người khác giúp đỡ, cũng càng không muốn nợ ân tình ai.

Vu Quân Duyệt thấy hắn từ chối, nên chẳng hỏi han thêm câu nào nữa. Cậu bưng nồi về lại chỗ cũ. Tự mình im lặng ăn hết bát mì, cũng không có ý định gọi người bạn đang ngủ dậy ăn cùng.

Giang Phủ Minh liếc nhìn bọn họ rồi thu hồi tầm mắt. Sau khi đậy nắp hộp cơm tự sôi lại rồi đặt sang một bên, hắn liền rúc vào chiếc chăn nhỏ của chính mình. Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc vẫn còn đang cặm cụi nhấm nháp thức ăn, nói: "Cậu sắp ăn xong chưa? Ăn rồi thì chúng ta cùng nghỉ ngơi."

Phó Nghiêm Diệc tăng nhanh tốc độ lùa cơm, nhưng do thói quen nên vẫn còn rất chậm. Mãi một lúc sau, y mới ăn xong.

Y học theo Giang Phủ Minh đóng nắp lại, sau đó đặt nó lên trên hộp cơm của Giang Phủ Minh.

Y mở chăn ra, nằm bên cạnh Giang Phủ Minh.

Phó Nghiêm Diệc vừa chui vào, Giang Phủ Minh liền trở mình ôm lấy.

Hắn thoải mái đến híp cả mắt, cảm thán nói: “Cậu chính xác là một miếng noãn bảo bảo* biết di chuyển.”

(*Noãn Bảo Bảo: miếng dán giữ nhiệt có tác dụng làm ấm, giảm đau, tránh cảm lạnh,…)

Nhiệt độ cơ thể của Phó Nghiêm Diệc luôn cao hơn so với người bình thường, khiến thân thể trở nên ấm áp, khi ôm y cảm thấy rất thoải mái, giống như đang ôm một miếng noãn bảo bảo hình người. Muốn giữ mãi trong vòng tay không bao giờ buông ra, y thực sự là vị cứu tinh cho những ai sợ lạnh như hắn.

Trước đây, Giang Phủ Minh cũng đã từng ôm Phó Nghiêm Diệc ngủ, cho nên Phó Nghiêm Diệc không phản kháng vì đã quá quen với hành động này.

"Hệ thống, như thường lệ, có nguy hiểm gì thì nhắc nhở tôi." Giang Phủ Minh câu thông với hệ thống trong đầu.

"Được." Hệ thống nói.

Nhận được hồi âm, Giang Phủ Minh ngay lập tức chợp mắt một lát, đặt đầu lên bả vai Phó Nghiêm Diệc, lười biếng mà nói: "Ngủ ngon."

Ngủ ngon. Phó Nghiêm Diệc cũng ở trong lòng âm thầm trả lời.

Trong hang động, nơi ánh lửa bập bùng và không gian cực kỳ yên tĩnh, chỉ vang lên những tiếng hít thở nhẹ nhàng.

Đêm khuya, sự an tĩnh trong hang bị phá vỡ.

Một tiếng kêu rên đau đớn phá vỡ sự im lặng. Giang Phủ Minh bị tiếng kêu đánh thức. Khi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, hắn lập tức nhìn về phía ngọn nguồn phát ra âm thanh.

Nguồn gốc của tiếng rêи ɾỉ là người ở trong chăn bên kia.

Giang Phủ Minh nhìn về phía Vu Quân Duyệt đang ở một bên trấn an bạn mình, "Bạn của cậu đây là…?"

Hắn nghi hoặc nhìn người đang la hét dưới chăn, cái âm thanh này rất thống khổ, nghe có vẻ như đang trải qua một sự việc cực kỳ đau đớn.

"Bạn của tôi bị bệnh, một lát nữa anh ấy sẽ khỏe lại thôi." Vu Quân Duyệt vừa nói vừa vỗ nhẹ vào lưng người trong chăn.

Ánh mắt biểu hiện sự quan tâm, vẻ mặt vội vàng cũng không giống như đang giả vờ, chứng tỏ cậu thực sự rất quan tâm đến bạn của mình.

Nhưng người trong chăn lại càng giãy giụa mãnh liệt hơn, thoát khỏi sự khống chế của Vu Quân Duyệt, vọt ra khỏi chăn.

May mắn thay, Vu Quân Duyệt đã phản ứng nhanh mà nắm lấy tay bạn mình. Một trận tiếng vang lớn, chân bạn cậu đã bị đống đất ghim chặt.

Hóa ra dị năng của cậu là hệ thổ.

Giang Phủ Minh đem phát hiện này ghi tạc vào trong đầu.

Giang Phủ Minh nheo mắt dò xét người đàn ông đang bị đất ghim chặt ở trước mặt.

Cơ bắp toàn thân căng cứng, gân xanh lộ rõ, thậm chí trên cổ còn nổi lên vài đường gân dày, trông rất doạ người.

Đôi mắt anh ta lúc thì vàng, lúc lại đỏ, thoạt nhìn đặc biệt quỷ dị.

Tại sao bộ dạng người này lại trông quen quen thế nhỉ? Giang Phủ Minh sờ lên lông mày trái, quay sang nhìn Phó Nghiêm Diệc đứng bên cạnh, đây chẳng phải là bộ dáng của Phó Nghiêm Diệc khi phát bệnh sao?

Khó trách có chút quen mắt.

Vì sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

"Bạn của cậu làm sao thế?" Giang Phủ Minh nói, sau đó từ trên mặt đất đứng dậy.

Vu Quân Duyệt có chút hoảng hốt, vừa kéo bạn mình lại, vừa nói: “Bạn của tôi có chút bệnh, nhưng sẽ không duy trì lâu đâu, tôi đảm bảo anh ấy sẽ không làm tổn thương các anh.”

“Là bởi vì thiên thạch phải không?” Giang Phủ Minh đi thẳng vào vấn đề. Hắn muốn moi một ít thông tin từ đối phương.

"Anh biết?" Vu Quân Duyệt sắc mặt thay đổi, trong mắt lộ ra vẻ địch ý, tư thế phòng ngự rõ ràng.

"Tôi không có ý xấu. Có người trong đội của tôi cũng là do thiên thạch mà trở nên như thế này, cuối cùng..." Giang Phủ Minh còn chưa nói hết câu mà đã làm ra vẻ mặt buồn bã, như thể trong quá khứ đã từng trải qua chuyện gì đó không tốt.

"Cuối cùng thì các anh cũng bị đội vứt bỏ đúng không?" Giọng điệu của Vu Quân Duyệt tràn đầy vẻ mất mát.

Cậu dường như đang lâm vào hồi ức, ký ức của cậu cũng không mấy tốt đẹp, toàn bộ đều là những thứ tồi tệ.

“Ài.” Giang Phủ Minh không có trực tiếp trả lời, mà là thở dài một hơi, một bộ dạng muốn nói rồi lại thôi.

Phó Nghiêm Diệc quan sát Giang Phủ Minh, y siết chặt nắm tay, lại từ từ buông ra.

Hắn có vẻ…thích nói dối.

Vu Quân Duyệt thả lỏng phòng bị, ánh mắt nhìn Giang Phủ Minh còn xen lẫn cảm giác đồng bệnh tương liên*. Cậu mở miệng nói: “Đợi tôi trấn an anh ấy xong sẽ đến tìm các anh.”

(*Đồng bệnh tương liên: Người cùng cảnh ngộ bất hạnh thương xót giúp đỡ lẫn nhau.)

Sau một khoảng thời gian dài, đồng đội của Vu Quân Duyệt cũng đã ngừng phát điên. Cậu đắp chăn cho bạn mình, ánh lửa lúc sáng lúc tối chiếu vào người cậu, khiến người ta khó nhìn rõ được biểu tình.

"Tôi lo lắng sau này anh ấy sẽ lại phát bệnh thêm lần nữa, các anh có muốn tiếp tục ở đây nữa không?" Vu Quân Duyệt nói, thanh âm đầy vẻ mệt mỏi.

Giang Phủ Minh tới gần ngồi xuống bên cạnh cậu, Phó Nghiêm Diệc cũng tiến tới ngồi xuống cạnh hắn.

Cả ba người đều không nói gì.

Một lúc sau, Vu Quân Duyệt mới bắt đầu lên tiếng.

End chương 35.