Chương 36: Sự kết thúc của thế giới (36)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Nói đến tình hình bên tôi trước đi.”

“Người vừa mới phát điên là bạn tôi tên Trình Hàn Lân, bạn cùng phòng, đồng thời là bạn thân nhất của tôi.”

“Ngày lũ tang thi xuất hiện, tôi bị mắc kẹt trong ký túc xá, là anh ấy quay trở lại cứu tôi.”

“Sau đó, chúng tôi cùng với những học sinh khác bị mắc kẹt trong trường thành lập một đội nhỏ, ở mạt thế tìm cách sinh sống.”

“Trình Hàn Lân là đội trưởng, anh cũng là chủ tịch hội sinh viên trong trường đại học, do có năng lực tổ chức mạnh mẽ, mọi việc dưới sự lãnh đạo của anh ấy mới chuyển biến tốt.”

"Anh ấy là người đầu tiên trong đội chúng tôi thức tỉnh dị năng, rất lợi hại, là dị năng hệ thủy, dị năng của tôi là hệ thổ…" Vu Quân Duyệt nói rất nhiều, nhưng không liên quan gì đến trọng điểm.

“Ngày đó gặp chuyện không may, chúng tôi đang tìm chỗ nghỉ ngơi thì trên đường gặp phải một trận tuyết lở, Trình Hàn Lân vì cứu người mà bị chôn vùi trong tuyết.”

“Tìm được anh ấy đã là ba ngày sau, bình thường thì không thể có khả năng sống sót, nhưng anh ấy vẫn còn sống.”

“Tôi vẫn còn nhớ cảnh giải cứu anh ấy.”

“Cả người nằm trên một tảng đá lớn, toàn thân toả ra ánh sáng, làn da chuyển sang màu vàng nhạt, kể cả tóc cũng biến thành màu vàng.”

“Mọi người đều sợ hãi không dám đến gần, là tôi cứ khăng khăng đòi đưa anh ấy về.”

“Trở về không bao lâu cơ thể anh ấy liền khôi phục bình thường, da và tóc cũng trở lại màu sắc ban đầu.

“Nhưng màu đồng tử thì đã thay đổi, trước kia chúng có màu đen sẫm như của anh." Vu Quân Duyệt quan sát Giang Phủ Minh nói.

Sau đó cậu lại dời tầm mắt tới trên người Phó Nghiêm Diệc, cậu nói: "Bây giờ màu mắt của anh ấy rất giống với người đồng đội này của anh, cả hai đều có màu nâu pha một chút vàng."

“Tôi vốn còn tưởng rằng chỉ có đôi mắt là không biến trở lại, cũng không có vấn đề gì, nhưng đêm đó anh ấy lại phát điên, không khác gì một con thú hoang.”

“Chuyện gì xảy ra tiếp theo các anh hẳn là cũng đoán được, những người vẫn luôn được bạn tôi bảo vệ đã phản bội lại anh ấy, họ không chỉ chạy trốn theo người khác mà còn muốn gửi bạn tôi đến viện khoa học để nghiên cứu.”

“Tôi thật vất vả mới mang bạn tôi chạy thoát được. Nếu ngày hôm đó không có nước của anh, tôi và bạn tôi có lẽ đã không sống sót đến ngày hôm nay. " Vu Quân Duyệt đứng dậy cúi mình một cái với Giang Phủ Minh. Cậu thực sự rất biết ơn Giang Phủ Minh.

"Không có gì, chỉ là tiện tay mà thôi, vậy bây giờ cậu có dự định gì không? Đã tìm ra cách chữa trị cho cậu ta chưa?" Giang Phủ Minh đưa mắt nhìn người trong chăn bên cạnh hỏi.

Tình huống của người này không sai biệt lắm với Phó Nghiêm Diệc, nhưng họ không giống nhau.

Trước hết, mắt của họ có chút bất đồng, một người phát bệnh, mắt lúc vàng lúc đỏ, còn khi người kia phát bệnh, mắt lại đỏ hoàn toàn.

“Tìm thì tìm được rồi, chỉ là không biết thật hay giả.” Vu Quân Duyệt khổ sở nói, sau đó lại vui vẻ lên: “Nhưng dù có thế nào đi nữa, tôi cũng phải tìm cách chữa trị cho bạn mình.”

"Là cái gì?" Giang Phủ Minh hỏi, hắn rất muốn biết tin tức này.

"Thất Lạc Chi Địa." Vu Quân Duyệt nói.

"?" Giang Phủ Minh không ngờ tới câu trả lời này.

Trị liệu không tìm dược liệu, tìm cái không gian làm gì?

"Chắc hẳn anh đã nghe nói về Thất Lạc Chi Địa rồi. Lúc tôi đang mang theo bạn mình lang thang khắp nơi thì nghe người ta nói, nói rằng ở trong Thất Lạc Chi Địa có một thứ được gọi là linh tuyền, uống nó xong có thể chữa khỏi bách bệnh. Tôi vốn không biết thật hay giả, nhưng vẫn muốn thử một lần.” Vu Quân Duyệt nói.

"Vậy cậu biết đường đi tới đó?" Giang Phủ Minh nhướng mày hỏi.

"Không, tôi đang tìm. Nhân tiện, anh có nơi nào để đi không? Tôi nhớ có một căn cứ gần đây, các anh có thể dừng chân ở đó trước. Vừa vặn chúng tôi cũng định đi qua, nên có thể đưa các anh theo cùng." Vu Quân Duyệt nói.

Giang Phủ Minh nhìn cậu vài giây, tựa hồ hắn đã hạ quyết tâm.

Mở miệng nói: “Bọn này cũng muốn tìm Thất Lạc Chi Địa.”

"Anh cũng muốn nó sao?" Vu Quân Duyệt có chút kinh ngạc, cậu cũng không ngờ tới người đối diện cũng muốn đi tìm, “Tôi có thể được biết lý do là gì không?”

Trong đống lửa, củi cháy phát ra tiếng tanh tách.

Giang Phủ Minh đưa tay ra sưởi ấm, ánh lửa màu cam chiếu rọi lên tay hắn: "Tôi nghe người ta nói nơi đó là *thế ngoại đào nguyên."

(*世外桃源 - Thế ngoại đào nguyên: Nơi tách biệt với thế sự, ở đó dân sống yên lành hạnh phúc.)

Vừa nói hắn vừa mỉm cười, đôi lông mày rậm dài khẽ nhướng lên, một nửa khuôn mặt được ngọn đèn dầu chiếu sáng, nửa còn lại thì chìm trong bóng tối.

“Tôi muốn mang em trai tới nơi đó an cư.” Giang Phủ Minh ngẩng đầu, thực tự nhiên nhìn Phó Nghiêm Diệc.

"Tình cảm giữa anh cùng em trai thật tốt." Ngô Quân Việt cảm thán nói.

Cậu nhìn người bạn đang hôn mê của mình, trong mắt toát ra vẻ đau khổ, lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn đưa anh ấy đến một nơi bình yên.”

Tính cách của cậu là do dự thiếu quyết đoán, hay mềm lòng, rất dễ sinh ra cảm giác tội lỗi. Giang Phủ Minh đại khái biết tính cách của người khác thông qua thời gian ở chung ngắn ngủi. Tất nhiên, điều này cũng không chắc chắn 100%.

Hiểu rõ tính cách một người, là rất cần thiết. Những người bất đồng tính cách sẽ đưa ra những lựa chọn khác nhau khi làm cùng một việc.

"Hay là chúng ta thành lập một đội, cùng nhau đi tìm Thất Lạc Chi Địa." Giang Phủ Minh đơn phương vào thẳng vấn đề, cũng không nói bất luận cái gì làm nền, trực tiếp hỏi đối phương có muốn cùng nhau đi hay không.

Hắn nghĩ thế này, đối phương có xe, có thể đi nhờ, Vu Quân Duyệt rất cảm kích hắn, hơn nữa cậu cũng biết nấu cơm. Về phần đồng đội của cậu, hắn tin tưởng Vu Quân Duyệt có thể dễ dàng dỗ dành cậu ta, với lại hắn có thể thông qua việc quan sát, hiểu rõ nguyên nhân phát bệnh của Phó Nghiêm Diệc.

Nếu bệnh của vai ác có thể được chữa khỏi, độ hảo cảm dành cho hắn chắc chắn sẽ tăng vèo vèo.

Chủ yếu là sau này bọn họ sẽ sống ở Thất Lạc Chi Địa, hắn sẽ có được hai cư dân mà không mất gì. Tuy rằng Vu Quân Duyệt tính tình có chút ôn nhu, nhưng cậu ta luôn coi trọng tình nghĩa, nếu được đào tạo bài bản chắc chắn sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực, thế thì chẳng phải sẽ có được một nhân viên quản lý căn cứ sao?

Thật sự rất tuyệt vời.

"Cậu chỉ muốn lợi dụng đối phương như một công cụ." Hệ thống dùng đại não nói chuyện với Giang Phủ Minh.

"Đừng vu oan cho tôi, tôi coi cậu ấy như cộng sự tương lai của mình, cậu tung tin đồn thất thiệt sẽ phải chịu trách nhiệm pháp lý.” Giang Phủ Minh nói.

"Hơn nữa, họ không có bản đồ đến Thất Lạc Chi Địa, nhưng tôi thì có. Tôi đây là đang vươn bàn tay tràn đầy tình yêu ra giúp đỡ, kết bạn bằng cả trái tim mình, sao có thể nói là coi người khác như một công cụ được?" Giang Phủ Minh không biết xấu hổ làm loạn với hệ thống.

End chương 36.