Chương 37: Sự kết thúc của thế giới (37)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Hệ thống:...... Ngụy biện.

"Thế nào? Chúng ta cùng đi nhé?" Giang Phủ Minh không nghe đối phương trả lời, bèn hỏi lại một lần nữa. Thấy giữa mày của đối phương tràn đầy vẻ ưu sầu, hắn đoán đối phương nhất định có điều gì muốn cân nhắc.

"Có chuyện gì thì cứ nói ra." Giang Phủ Minh nhẹ giọng nói.

Âm thanh của những giọt nước nhỏ từ trần hang xuống mặt đất, ngoài động gió đang thét gào, tiếng mưa rơi lộp bộp từ ngoài hang lan tỏa vào không gian bên trong.

Trời đang mưa.

Vu Quân Duyệt nhìn khuôn mặt của bạn mình, ngẩng đầu nhìn lên cơn mưa ngoài kia. Tiếng mưa lộp bộp cùng tiếng gió phần phật hòa vào nhau, khiến thế giới trở nên vô cùng sống động.

Dùng tay lau đi những giọt nước trên tay trái do gió thổi vào, ngữ khí bình tĩnh mà nói: “Bạn của tôi bị bệnh, bất cứ lúc nào cũng sẽ phát điên, tôi cảm thấy sẽ liên lụy đến các anh. Tôi vẫn là không nên đi cùng thì tốt hơn."

Cậu có tính cách ôn hòa, cho dù là sau những ngày tận thế lăn lê bò lết mấy năm, tính tình này vẫn không hề thay đổi.

"Sẽ không, tôi tin cậu có thể chăm sóc tốt cho cậu ta. Hơn nữa khi nhìn thấy cậu ta... tôi sẽ nghĩ đến bạn của mình, giá như lúc đó..." Giang Phủ Minh không nói gì, lưu lại khoảng trống cho trí tưởng tượng.

Phó Nghiêm Diệc quan sát khuôn mặt của Giang Phủ Minh, nhìn hắn vô cùng nghiêm túc, biểu tình của y vẫn như cũ, thế nhưng không khí xung quanh lại rất lạnh lẽo.

Có thứ gì đó đang khuấy động trong lòng y, nhưng y lại không thể kiểm soát được nó.

Liệu hắn...có thể đang gạt tôi hay không?

Giang Phủ Minh không chú ý đến sự biến hoá của Phó Nghiêm Diệc, mà vẫn tiếp tục trao đổi với Vu Quân Duyệt.

"Tôi không quan tâm. Hơn nữa...cậu một mình dẫn cậu ta đi tìm Thất Lạc Chi Địa sẽ rất khó khăn, có bọn tôi theo cùng, trên đường có thể hỗ trợ lẫn nhau. Mấu chốt là các cậu hiện tại còn không biết Thất Lạc Chi Địa nằm ở nơi nào đúng không? Lang thang tìm kiếm không có mục tiêu cụ thể, tiêu tốn thời gian, với lại..." Giang Phủ Minh nói đến đây liền dừng.

Nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương, hắn nhẹ nhàng nói: “Cũng không biết liệu bệnh này có chuyển biến xấu thêm không, bạn của cậu…”

Giang Phủ Minh lại ngừng nói, ngẩng đầu lên: “Không sao cả, nếu không muốn gia nhập thì cũng không vấn đề gì. Tôi chỉ là cảm thấy, nếu chúng ta cùng nhau tìm kiếm, khả năng tìm thấy Thất Lạc Chi Địa sẽ cao hơn nhiều. À mà tôi cũng đã thu thập được một ít tin tức về Thất Lạc Chi Địa..."

"Chủ yếu là tôi và em trai vẫn luôn muốn tìm người đồng hành cùng đi tìm Thất Lạc Chi Địa, vì tôi tin rằng nhiều người sẽ an toàn hơn.”

Vu Quân Duyệt không khỏi siết chặt nắm tay, nội tâm cậu vào lúc này chịu đủ mọi dày vò. Bên ngoài động, một tia sét bạc lóe lên cắt qua phía chân trời.

"Được rồi, chúng ta cùng đi thôi." Vu Quân Duyệt nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

Chỉ riêng sức mạnh của một mình cậu thì thật sự là quá nhỏ.

Giang Phủ Minh nở nụ cười hài lòng, mọi chuyện hết thảy đều diễn ra suôn sẻ như hắn nghĩ. Hắn đưa tay ra nói: "Chính thức giới thiệu, tôi tên là Giang Phủ Minh, bên cạnh là em trai tôi Phó Nghiêm Diệc. Em ấy khá nhút nhát và rất ít nói."

"Vu Quân Duyệt, đồng đội tôi Trình Hàn Lân, rất vui được gặp các anh." Vu Quân Duyệt đưa tay ra, bắt tay với Giang Phủ Minh.

Phó Nghiêm Diệc nhìn chằm chằm hai người nắm tay nhau, hồi lâu không dời đi.

"Xin chào." Vu Quân Duyệt buông tay Giang Phủ Minh ra, đưa tay cũng muốn bắt tay với Phó Nghiêm Diệc.

Phó Nghiêm Diệc cũng nhìn cậu, nhưng không duỗi tay ra nắm lấy, mà ngược lại y nắm chặt tay Giang Phủ Minh, hai lòng bàn tay chạm vào nhau, dị năng quen thuộc lại xuất hiện.

"Muốn ngủ." Phó Nghiêm Diệc khàn giọng mở miệng.

"Thành thật xin lỗi, em trai tôi có chút không dám tiếp xúc với người lạ, em ấy mệt rồi nên tôi dẫn em ấy đi ngủ trước. Thực sự xin lỗi.” Giang Phủ Minh cúi người nói, sau đó quay đầu sang Phó Nghiêm Diệc: "Lần sau nếu có người muốn bắt tay cậu thì phải nắm lại biết chưa?”

Phó Nghiêm Diệc không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu.

"Xin lỗi, tôi đưa em trai đi ngủ sớm. Đúng rồi, vậy ngày mai khi nào cậu mới rời khỏi đây? Hay là vẫn muốn ở trong hang động này ngây ngốc vài ngày?" Giang Phủ Minh hỏi, nắm tay Phó Nghiêm Diệc từ bên trong đi tới.

"Sáng mai chúng ta sẽ khởi hành ngay, sẽ không ở lại đây quá lâu. Chúng tôi dự định ngày mai đi vào thành phố B đến căn cứ để đổi lấy một ít vật tư, vì chúng ta gần như sắp hết vật tư rồi.” Vu Quân Duyệt nói, cậu là vì phải săn sóc Trình Hàn Lân, nên vẫn không thể tìm thấy bất cứ thứ gì tốt, trên đường đi chỉ có thể dựa vào việc gϊếŧ tang thi kiếm tinh thạch, sau đó dùng chúng đổi lấy một ít vật tư.

"Được." Giang Phủ Minh gật đầu, kéo Phó Nghiêm Diệc đi về phía trước. Khi đến gần chiếc chăn, Giang Phủ Minh liền buông tay ra, tức tốc chui vào bên trong, mùa đông thật sự quá lạnh.

Phó Nghiêm Diệc hơi hơi nhăn mày.

Thời gian hắn buông ra ngày hôm kia là tám phút, năm phút vào ngày hôm trước, và chỉ mới có ba phút cho hôm nay.

Thời gian càng ngày càng rút ngắn lại.

Phó Nghiêm Diệc không giỏi diễn đạt cảm xúc nhưng lại rất giỏi quan sát.

Phó Nghiêm Diệc cũng thuộc dạng người có gì đè nặng ở trong lòng là sẽ không nói nên lời, y chỉ có thể im lặng chịu đựng và tiêu hóa bớt.

"Cậu đứng đó nhìn làm gì? Vào đi." Giang Phủ Minh cười nói.

Phó Nghiêm Diệc vừa mới chui vào, Giang Phủ Minh đã lăn đến bên cạnh y, ôm chặt cái noãn bảo bảo biết di chuyển này vào trong lòng để giữ ấm cho mình. Phó Nghiêm Diệc cũng không thèm nói gì, y chỉ vươn tay nắm lấy tay Giang Phủ Minh.

Giang Phủ Minh cũng không định từ chối, cho rằng tình trạng hiện tại của Phó Nghiêm Diệc vẫn chưa được cải thiện, nên lại truyền cho y một ít dị năng.

Sau đó, cả hai không ai nói một lời nào.

Bảy phút qua đi, Phó Nghiêm Diệc buông tay hắn ra. Lúc này Giang Phủ Minh đã bắt đầu đánh một cái ngáp dài, hắn dụi dụi mắt nói: "Hôm nay anh hơi mệt, đi ngủ đi, ngủ ngon."

Ngủ ngon. Phó Nghiêm Diệc trả lời ở trong lòng, sau đó nhắm hai mắt lại ngủ cùng với hắn.

Sáng sớm hôm sau, tiểu đội bốn người chuẩn bị lên đường.

Chiếc xe tải này rất lớn, phía sau có hai hàng ghế, có thể chứa được rất nhiều đồ.

Bạn của Vu Quân Duyệt vẫn chưa tỉnh dậy, cho nên hai người Giang Phủ Minh và Vu Quân Duyệt đã cùng nhau dìu cậu ta lên xe, đặt ở ghế sau cùng.

Giang Phủ Minh và Phó Nghiêm Diệc ngồi ở phía sau, Vu Quân Duyệt ngồi ở vị trí lái xe.

Cậu đã vượt qua kỳ thi sát hạch cấp bằng lái xe từ khi còn là sinh viên năm nhất, đã lái xe được 4 năm nên trình độ của cậu phi thường tốt.

"Nếu cậu mệt thì để tôi lái cho, tôi cũng có thể lái xe." Giang Phủ Minh nói. Sau khi tốt nghiệp đại học hắn đã ngay lập tức đi học lái xe, kỹ năng của hắn rất ổn định.

"Được." Vu Quân Duyệt nói. Cậu thông qua gương chiếu hậu trong xe, dò xét Trình Hàn Lân đang ngủ ở hàng ghế cuối cùng, cậu vẫn còn cảm thấy có chút lo lắng.

End chương 37.