Chương 38: Sự kết thúc của thế giới (38)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Đường đến thành phố B rất dài, Giang Phủ Minh và Vu Quân Duyệt đã phải nhiều lần thay phiên nhau trên đường, để hắn lái xe.

Mặt trời đã lặn, bọn họ đã chạy từ lúc trời vẫn còn xám xịt cho đến chạng vạng.

Giang Phủ Minh chán nản nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cảnh tượng trước mắt thực ra khá đơn điệu, tuyết trắng phủ đầy và cây cối héo hon trải dài suốt con đường.

Đột nhiên, hắn phát hiện trước cách đó không xa, có người đang tìm kiếm thứ gì đó, nhìn thân hình trông giống như một nữ nhân. Ả chỉ đơn độc một mình, không có ai bên cạnh. Ả mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng nhạt, dường như trên tay còn đang cầm một cái túi đựng đồ, như là muốn tặng cho một người nào đó.

Có điều ả không chịu rời đi, chỉ di chuyển quanh quẩn tại chỗ, như thể đang chờ ai đó đến.

Hơn nữa, hắn hình như đã từng nhìn thấy người này trước đây, cũng đã mơ hồ đoán được đó là ai.

"Vu Quân, lái chậm một chút." Giang Phủ Minh nói. Hắn muốn xác nhận những gì hắn đang nghĩ.

Mặc dù Vu Quân Duyệt không hiểu tại sao muốn chạy chậm lại, nhưng cậu vẫn quyết định làm theo mà không dò hỏi lý do. Xe dần giảm tốc độ, Giang Phủ Minh nheo mắt nhìn về phía trước, lúc này hắn mới có thể nhìn rõ người đang đứng trước mặt.

Khuôn mặt xinh đẹp động lòng người của ả chồng lên khuôn mặt xuất hiện trong ký ức của hắn.

Nữ chính.

Giang Phủ Minh có thể chắc chắn người này chính là nữ chính trong sách.

Nhìn thấy bộ dạng nữ chính như thế này, ả chắc hẳn là muốn mang theo vật tư để cứu nam chính. Nữ chính đã được trùng sinh, ả biết rằng nam chính không tìm được thức ăn nên suýt chết, sau đó may mà có người kịp thời cứu anh, anh mới có thể sống sót. Người đó là ai thì không được ghi trong sách, chỉ biết hắn ta là một người đàn ông có mái tóc cắt ngắn.

Nữ chính vội vã đi cứu nam chính sao?

Nhưng mà hắn ta đã cứu nam chính trước ả một bước, thực sự không biết, liệu ả có còn thực hiện kế hoạch được nữa không.

【Đinh! Chúc mừng ký chủ đã thu hoạch được nhiệm vụ may mắn ngẫu nhiên thứ hai "Gửi tình yêu đến nữ chính". Sau khi hoàn thành, giá trị may mắn sẽ tăng lên ~】

"Cảm ơn cậu, lái xe nhanh lên, mau chóng rời khỏi đây." Giang Phủ Minh quay đầu nói với Vu Quân Duyệt.

Mang lại tình yêu cho nữ chính?

Không có khả năng, chạy, lái nhanh hơn cho hắn.

Vu Quân Duyệt nhấn ga, phóng xe đi rất xa. Cậu không hỏi tại sao, tuy hơi tò mò nhưng cũng không nói gì thêm.

Giang Phủ Minh vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nóng ngưng tụ trên bề mặt kính tạo thành một tầng sương mù. Không khí trong xe rất khô, còn có chút ngột ngạt, Giang Phủ Minh cảm thấy cổ họng khó chịu, xoa xoa cổ họng, mở cửa sổ xe ra một chút cho gió lùa vào.

Hắn xoay người muốn quay lại chỗ ngồi tìm nước uống, nhưng vừa xoay người lại liền không khỏi ho khan.

“Khụ khụ khụ.” Giang Phủ Minh ho vài tiếng rồi ngừng, hắn xoa xoa cái cổ họng vẫn còn khó chịu của mình, ngồi trở lại vị trí ban đầu. Hắn cầm lấy một chai nước khoáng lên uống.

Đột nhiên, sau lưng có thứ gì đó che lại, Giang Phủ Minh nheo mắt nhìn thì phát hiện đó là một chiếc áo khoác màu xanh.

Đặt chai nước khoáng xuống, hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Phó Nghiêm Diệc đang nghiêm túc mặc áo cho mình.

Đây là lần đầu tiên Phó Nghiêm Diệc mặc áo cho người khác. Động tác của y còn lạ lẫm và vụng về, rõ ràng là một việc cực kỳ đơn giản, nhưng khi đến tay y lại biến thành rất phức tạp. Y không ngừng chỉnh sửa cho tốt cái áo khoác đã mặc, vuốt ve chỗ này, rồi cứ ấn chỗ kia.

Đồng tử của Giang Phủ Minh bất ngờ co rút lại, nhưng hắn vẫn cố gắng nhanh chóng giữ bình tĩnh. Song nhịp tim vẫn đột ngột tăng tốc, không thể bình thường trở lại được.

Đôi khi, chính những chi tiết lơ đãng lại có thể…đả động lòng người.

Đậy chai nước khoáng chưa uống hết đặt sang một bên. Giang Phủ Minh khoanh tay, ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngập tràn ý cười nhìn Phó Nghiêm Diệc nói: "Làm sao? Đau lòng anh trai, sợ anh trai sẽ chết cóng à."

Phó Nghiêm Diệc nhìn hắn một cái, cũng không mở miệng nói gì. Y vuốt thẳng các góc áo, kiểm tra xem đã ổn hết chưa, rồi mới ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Phó Nghiêm Diệc lại cảm thấy không ưng. Y ngồi cạnh Giang Phủ Minh, rất gần, lại cúi xuống tới gần hơn, vươn tay vuốt thẳng cái áo khoác trên người hắn. Mái tóc đen như mực rơi xuống người Giang Phủ Minh, thậm chí có vài sợi tóc còn rơi xuống cổ hắn, khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy không thoải mái.

Hai người gần nhau đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của nhau. Giang Phủ Minh nhịn không được nữa, vội vàng cười nói: "Đã ổn rồi, đã ấm áp thoải mái rồi, không cần động nữa.”

Phó Nghiêm Diệc dừng động tác, dùng đôi mắt nâu nhìn chằm chằm Giang Phủ Minh, như thể là đang xác minh điều hắn vừa nói. Giang Phủ Minh trên mặt lộ ra nụ cười, hào phóng cho Phó Nghiêm Diệc nhìn thấy thoải mái. Phó Nghiêm Diệc nhìn đi chỗ khác, ngồi trở về.

Giang Phủ Minh đưa tay sờ nhẹ lên đầu mình, không còn cảm giác châm chích nữa. Chắc hẳn tóc đã dài ra nhiều rồi, nên cắt bớt thôi, Giang Phủ Minh nghĩ, sau đó quay đầu nhìn mái tóc Phó Nghiêm Diệc, tự hỏi liệu tóc của đối phương có phải cũng đã mọc nhiều rồi không. Lần đầu tiên gặp Phó Nghiêm Diệc, mái tóc y chỉ dài đến nửa eo, nhưng bây giờ nó đã gần chạm tới đùi, để dài quá cũng không tốt.

Hắn thu hồi ánh mắt, xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Phong cảnh bên ngoài vẫn không thay đổi, tuyết phủ trắng xoá, cây cỏ héo úa, núi non trùng điệp, chỉ có vậy.

"Anh vẫn... khó chịu..." Phó Nghiêm Diệc nói, y nhầm tưởng việc Giang Phủ Minh quay đầu nhìn ra bên ngoài là vì không thoải mái muốn dời đi lực chú ý.

Giang Phủ Minh xoay người lại, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Phó Nghiêm Diệc, nhẹ giọng bật cười.

Hắn di chuyển cơ thể đến gần Phó Nghiêm Diệc, đến khi bả vai đối phương đυ.ng phải bả vai hắn mới chịu dừng lại. Sau đó hắn nghiêng đầu, dựa lên vai đối phương, uể oải nói: “Trong người không được khỏe, anh mượn vai dựa một lát nhé. Ài, thân thể khó chịu quá đi, dị năng nhất thời sẽ không khôi phục được, về sau đều phải dựa vào em trai săn sóc rồi, em trai đừng bỏ rơi anh của mình nha."

Hệ thống không thể chịu đựng được nữa: không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, hết thuốc chữa.

Giang Phủ Minh giả vờ như không nghe thấy hệ thống nói xấu mình, thoải mái nằm trên vai Phó Nghiêm Diệc, vừa nằm vừa khen vai ác, bả vai y thật mềm mại, dựa vào thật dễ chịu.

Phó Nghiêm Diệc cũng cứng đờ thân mình, dựa vào Giang Phủ Minh không nhúc nhích. Y nhìn thẳng về phía trước, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn khuôn mặt của Giang Phủ Minh, rồi lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn đi chỗ khác.

Kể từ lúc Giang Phủ Minh bắt đầu tỏ ra yếu đuối, vai trò của hai người liền thay đổi hoàn toàn. Phó Nghiêm Diệc trở thành người chăm sóc, Giang Phủ Minh trở thành người được chăm sóc.

Phó Nghiêm Diệc đã trở nên chủ động hơn rất nhiều trong vai trò người chăm sóc, y có thể nhận thức rõ ràng rằng mình rất cần thiết. Y muốn được cần, được cần, thì sẽ có kẹo để ăn, được cần, liền sẽ có quần áo để mặc, được cần, liền sẽ không bị bỏ rơi, mãi mãi có thể ở bên nhau.

End chương 38.