Chương 39: Sự kết thúc của thế giới (39)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Vẫn luôn ở bên nhau, hai người không bao giờ rời xa.

Giang Phủ Minh gác đầu lên vai Phó Nghiêm Diệc, đánh cái ngáp dài, cơn buồn ngủ ập đến. Hắn nửa mở mắt nhìn Phó Nghiêm Diệc, rồi lại nhắm lại.

Bây giờ Giang Phủ Minh có chút mơ hồ, độ hảo cảm của vai ác đối với hắn quá thấp, muốn y quan tâm hắn cũng cần bắt đầu với ít nhất 60 điểm thiện cảm. Nhưng điều đáng chú ý là sự quan tâm hiện tại không phải là giả vờ, điều này thật kỳ lạ. Hệ thống vẫn khẳng định rằng độ hảo cảm không có sai sót, vậy vấn đề gì đang diễn ra...

Giang Phủ Minh nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút rồi ngủ thϊếp đi.

Hắn bị đánh thức bởi một cú phanh đột ngột. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, phát hiện cảnh sắc xung quanh đã thay đổi. Ngoài cửa sổ xe có rất nhiều lều trại được dựng lên, phía trước có một cái căn cứ nhưng đã bị hư hỏng nghiêm trọng, ở mặt trước còn thủng một cái lỗ lớn.

Đằng trước truyền đến giọng nói của Vu Quân Duyệt: “Xin lỗi.” Cậu bị cảnh tượng nơi này làm cho khϊếp sợ, nên mới nhanh chóng đạp phanh lại. Cậu không định lái xe tới gần, giữ một khoảng cách an toàn với căn cứ.

"Không sao, đây là cái căn cứ cậu nói tới à? Nhưng tại sao..." Giang Phủ Minh còn chưa nói hết câu. Hắn nhìn ra ngoài cửa kính xe dò xét từng hàng người ngồi dưới đất, ăn mặc quần áo rách rưới, ánh mắt đờ đẫn.

Những người đó chậm rãi ngẩng đầu lên, trong cặp mắt đờ đẫn dần biến thành tham lam, từng cái vẻ mặt trở nên dữ tợn.

“Thức ăn, thức ăn.”

“Bắt lấy chúng.”

“Có thức ăn, có thức ăn.”

Những người đó lao về phía bọn Giang Phủ Mình, thậm chí có người còn không muốn sống mà bổ nhào thẳng lên chiếc xe. Họ thét chói tai, gào rống, truy đuổi như một lũ quái vật, mất đi lý trí.

Vu Quân Duyệt nhấn ga, dùng sức phóng mạnh về phía trước. Giang Phủ Minh nhìn bóng tối đen nghìn nghịt ngoài cửa sổ, đôi mắt như mực tối sầm lại, ở mạt thế, đôi khi con người còn đáng sợ hơn cả tang thi.

Chiếc xe lao đi rất xa, khó khăn lắm mới hất hết mấy người bám trên xe xuống.

Vu Quân Duyệt không dám xem nhẹ, lái xe thêm một lúc, nhận ra không có người đuổi theo nữa mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn Giang Phủ Minh qua gương chiếu hậu trong xe, lòng còn sợ hãi mà nói: "Những người đó thực quá đáng sợ, cái căn cứ kia chắc đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng nếu căn cứ xảy ra chuyện sao họ không đi, ở lại đó làm gì? Không đi tìm căn cứ khác ư?"

"Không biết, họ ở lại đó chắc chắn có lý do của bọn họ." Giang Phủ Minh trả lời, hắn kỳ thật cũng không rõ những người đó ở lại với mục đích gì, hắn có thử quan sát, già trẻ nam nữ đều đông đủ, điểm chung duy nhất là họ không có dị năng, khả năng là có người có, chẳng qua là hắn chưa phát hiện ra.

Nhưng xét theo hành động của những người kia, đại đa số là không có. Bọn họ chỉ ở gần căn cứ, có lẽ là theo nhóm. Nhưng tại sao không vào căn cứ, có thứ gì tồn tại trong đó sao? Giang Phủ Minh cau mày, nhưng chẳng mấy chốc hắn đã không còn nghĩ tới. Những chuyện này không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ cần quan tâm đến chuyện của mình là được.

Họ nên nhanh chóng tìm được Thất Lạc Chi Địa.

"Tiếp theo chúng ta đi đến căn cứ ở thành phố A, tìm Thất Lạc Chi Địa vừa vặn cần phải đi qua đó." Giang Phủ Minh sờ cằm nói. Sau khi rời khỏi căn cứ ở thành phố A, bọn họ sẽ phải băng qua một sa mạc mới đến được vị trí của Thất Lạc Chi Địa, tưởng tượng thì thấy rất nhanh. Nhưng thực tế để tìm được cũng mất gần ba tháng.

“Ừm." Vu Quân Duyệt gật đầu, "Hôm nay chúng ta tìm một chỗ nghỉ ngơi đi. Tôi hẳn là có bản đồ đi tới thành phố A, trước đó cũng đã chuẩn bị rất nhiều bản đồ, đều nhét hết vào trong balo."

“Được.” Giang Phủ Minh nói.

Xe chạy một hồi, cuối cùng cũng tìm được chỗ nghỉ ngơi. Nơi dừng chân lần này không phải là một hang động mà là một biệt thự được xây dựng ở một nơi hẻo lánh, đỗ xe ở bên ngoài, bước chân vào căn biệt thự.

Vu Quân Duyệt đỡ Trình Hàn Lân đi vào biệt thự, cậu phủi bụi trên ghế sofa, đặt Trình Hàn Lân lên trên ghế. Giang Phủ Minh thu hết thảy hành động của cậu vào trong mắt, nghĩ thầm Vu Quân Duyệt đối xử thật tốt với Trình Hàn Lân.

Trình Hàn Lân ngủ đã lâu, bây giờ còn chưa dậy. Vu Quân Duyệt đem Trình Hàn Lân cột chặt vào ghế sofa, phòng ngừa anh ta tỉnh dậy rồi lại chạy lung tung.

"Tôi đi kiểm tra xem nước có dùng được không." Sau khi Vu Quân Duyệt đã cột chặt Trình Hàn Lân, cậu ngẩng đầu nói với Giang Phủ Minh.

Giang Phủ Minh gật đầu, nói: "Tôi sẽ đi xem đèn nơi này có thể sử dụng được không, sau đó lại ở đây tìm kiếm một số thứ hữu dụng." Khi thấy Vu Quân Duyệt gật đầu, hai người rất nhanh đã tách nhau ra. Có điều Giang Phủ Minh lại mang Phó Nghiêm Diệc theo cùng.

Một lúc sau, ba người đã tụ họp ở phòng khách, Giang Phủ Minh và Vu Quân Duyệt trao đổi tin tức với nhau.

Biệt thự này không bật được đèn, không có điện nhưng nước ở đây vẫn hoạt động bình thường. Có than nên có thể nhóm lửa. Giang Phủ Minh lục soát toàn bộ ngóc ngách của căn biệt thự nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ vật dụng hữu ích nào, trong lòng cảm thấy khá đáng tiếc. Biệt thự lớn như vậy, lại không có thứ gì sử dụng được.

“Tôi đi đun nước trước. Trong xe tôi có rất nhiều bình nước nóng, đun thêm chút nước đổ vào để dự trữ.” Vu Quân Duyệt nói: “Sau khi xong việc, tôi sẽ đi nấu chút gì đó cho mọi người ăn.”

“Nấu mì sợi đi, em trai tôi không thích mì ăn liền, làm phiền cậu rồi. Ở đây có một vài hộp đồ ăn tự sôi, cậu cứ mang đi thoải mái.” Giang Phủ Minh tươi cười từ trong cái balo màu hồng lấy ra mấy hộp cơm tự sôi, nói: “Ở đây chúng tôi còn rất nhiều, làm phiền cậu.”

“Không có.” Vu Quân Duyệt cũng chẳng từ chối, cậu tiếp nhận một cách rất tự nhiên. Họ vốn đã là đồng đội, không phải người xa lạ gì. Vu Quân Duyệt lấy đồ, bước vào trong phòng bếp.

Giang Phủ Minh quyết định tự mình đi dọn dẹp phòng, hắn không muốn buổi tối phải ngủ trên một cái giường đầy bụi bặm. Chân vừa bước ra, Phó Nghiêm Diệc đã bắt lấy ống tay áo hắn.

Giang Phủ Minh nhìn qua, "Làm sao vậy?"

Phó Nghiêm Diệc đi tới, cầm chiếc móc khóa hình mèo con trong balo của Giang Phủ Minh lên, chỉ vào vết bẩn nhỏ không biết dính từ lúc nào trên mặt mèo con rồi nói: "Không sạch sẽ."

Sau đó y lại lấy móc khóa mèo con của mình ra, nói: "Rửa chung đi."

"Cái này thường xuyên rửa thì sơn sẽ bong ra, nếu của cậu không bẩn thì không cần thiết làm vậy đâu, cái của anh dù có rửa cũng chưa chắc sạch." Giang Phủ Minh nói, hắn không muốn giữa cái thời tiết lạnh giá như thế này mà chỉ đi rửa một cái móc khóa. Vừa định nói không rửa, hắn liền bắt gặp ánh mắt của Phó Nghiêm Diệc.

Tại sao hắn lại nhìn thấy được sự ủy khuất trong mắt đối phương.

Bỏ đi, không phải chỉ là rửa đồ vật vào mùa đông thôi sao. Rửa, làm sao có thể không rửa!

End chương 39.