Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chuyên Nghiệp Trong Việc Cứu Vớt Vai Ác (Xuyên Nhanh)

Chương 40: Sự kết thúc của thế giới (40)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Rửa.” Sắc mặt Giang Phủ Minh nhanh chóng thay đổi, “Anh cũng nghĩ rằng chuyện này rất cần thiết, dù sao thì đây cũng là món quà chúng ta tặng nhau, anh rất quý trọng nó.”

“Đi thôi, anh trai đưa cậu đi.” Giang Phủ Minh mỉm cười cầm lấy cái móc khóa mèo con từ tay Phó Nghiêm Diệc, rồi bước tới phía trước. Phó Nghiêm Diệc lẽo đẽo theo phía sau, mặc dù trên mặt vẫn không biểu lộ gì, nhưng từ đôi mắt sáng ngời của y có thể thấy được y đang rất vui vẻ.

Hệ thống ở một bên nhìn, hài lòng gật gật đầu, cảm thấy tiểu tử Giang Phủ Minh này vẫn còn biết đau lòng cho người khác.

Giây tiếp theo ý nghĩ của nó đã bị chính Giang Phủ Minh đè bẹp, Giang Phủ Minh dùng đại não giao tiếp với hệ thống: “Cậu nói xem lần này hai chúng tôi cùng nhau rửa móc khóa, độ hảo cảm có thể tăng lên bao nhiêu? Cậu nghĩ coi có thể thuận lợi được ba điểm không? Mùa đông đi rửa móc khoá, hẳn là sẽ được ba điểm.”

Hệ thống không muốn nói chuyện, đáng lẽ nó không nên tin tưởng tên nam nhân này có tâm.

Hệ thống im lặng, hắn cũng không hề cảm thấy xấu hổ. Giang Phủ Minh dẫn Phó Nghiêm Diệc vào phòng tắm, sàn phòng tắm trong biệt thự phủ đầy bụi, trên mặt sàn sứ còn có mấy vết dấu giày, là do trước đó Vu Quân Duyệt đã giẫm lên. Vòi đã xả nước đầu nên khi Giang Phủ Minh mở lại, màu nước máy chảy ra vẫn bình thường.

“Chúng ta cùng nhau làm.” Giang Phủ Minh cười nói, hắn duỗi tay rửa cái móc chìa khóa, nước lạnh xối thẳng vào tay, thật là lạnh đến thấu xương, chưa gì tay hắn đã đỏ bừng.

Việc rửa đồ bằng nước lạnh giữa mùa đông là một cực hình, đặc biệt là đối với những người sợ lạnh như hắn. Tuy rằng hắn là dị năng giả hệ băng, nhưng lại không thể tự cảm nhận được nhiệt độ dị năng của chính mình, khi chạm vào thì không hề có cảm giác gì, trong khi người khác lại có thể.

“Nước hơi lạnh, dù sao tay anh cũng ướt rồi, để anh rửa thay cậu luôn.” Giang Phủ Minh nói, dùng tay không ngừng cọ xát vết bẩn trên móc chìa khóa, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không thể chà sạch được.

【 Đinh, độ hảo cảm vai ác +3, độ hảo cảm vai ác hiện tại là 35. 】

【 Đinh, tích phân công nhân +3, tích phân công nhân hiện tại là 23. 】

Vừa nghe điểm thiện cảm cùng tích phân đã tăng lên, nụ cười trên mặt Giang Phủ Minh càng thêm rạng rỡ, nói ba điểm chính là ba điểm, hắn tính cũng thật chuẩn.

Hắn cao hứng vươn tay muốn lấy móc chìa khóa trong tay Phó Nghiêm Diệc, nhưng lại bị y né tránh, tay hắn đυ.ng phải mu bàn tay Phó Nghiêm Diệc, bàn tay lạnh như băng sờ vào một vật nóng, trong lúc nhất thời Giang Phủ Minh có chút hoảng hốt, cảm giác này hoàn toàn không giống với cảm giác bình thường khi chạm vào tay người khác.

Không đợi hắn thu tay về, Phó Nghiêm Diệc đã rút ra tay ra, y đem bàn tay nhúng vào trong nước lạnh để rửa cái móc khóa của mình, còn rửa rất nghiêm túc, dòng nước trong suốt và lạnh lẽo chảy qua bàn tay thon dài trắng nõn của y, y dường như không cảm nhận được nhiệt độ, không giống Giang Phủ Minh một bên rửa còn một bên run.

Y ngày thường rất yêu quý cái móc chìa khóa này, y luôn dành thời gian để lau sạch nó bằng giấy hoặc khăn lông, có điều y lại không bao giờ cất thứ này đi, y nhất định phải treo nó trên balo của mình. Giang Phủ Minh thấy Phó Nghiêm Diệc đang rửa, hắn cũng với tay qua, còn cố ý vẩy những bọt nước nhỏ lên mặt Phó Nghiêm Diệc.

Phó Nghiêm Diệc ngẩng đầu, nghiêm nghị nhìn hắn. Giang Phủ Minh hơi hơi nhún vai, tỏ vẻ sẽ không náo loạn nữa. Phó Nghiêm Diệc rất nhanh đã rửa xong, móc khóa mèo con của y vốn dĩ không hề bẩn, chỉ cần rửa sơ qua là ổn rồi. Trong khi móc khóa bẩn của Giang Phủ Minh dù thế nào cũng không thể cọ sạch được, Giang Phủ Minh nghi ngờ mình đang chà xát vào thứ gì đó khó làm sạch.

“Cậu đừng chờ nữa, về phòng khách lau khô móc khóa của cậu trước đi. Anh rửa xong sẽ đi tìm cậu.” Giang Phủ Minh không ngẩng đầu lên, nghiêm túc dùng tay xoa xoa vết bẩn trên móc khoá của mình. Phó Nghiêm Diệc dừng lại một lúc, sau đó rời đi, y dường như không còn dính lấy Giang Phủ Minh như lúc trước, trước kia chỉ cần Giang Phủ Minh ở bất cứ nơi đâu y đều sẽ không rời đi dù chỉ là nửa bước.

Giang Phủ Minh nghe được tiếng bước chân rời đi của y, trong lòng như có thứ gì đó khẽ động đậy, hình như vai ác trưởng thành lên rất nhiều, không còn gắn bó với hắn như trước nữa, rõ ràng đây là một chuyện tốt, nhưng hắn lại có chút cảm thấy phiền muộn.

Cũng không biết phải mất bao lâu để cậu nhóc này nói được nhiều hơn, như vậy sẽ giúp cho việc giao tiếp đối với y trở nên tốt hơn nhiều. Giang Phủ Minh ở trong lòng thầm nghĩ, hắn cảm thấy ý tưởng huấn luyện để vai ác chịu lên tiếng một cách có hệ thống nên được triển khai càng sớm càng tốt.

Giang Phủ Minh dùng sức chà xát cái móc chìa khóa, hai bàn tay hắn đã sưng tấy vì nước lạnh, nhưng hắn vẫn kiên trì rửa. Hắn rửa sạch một lớp sơn trên mặt mèo con màu đen, để lộ màu nền trắng gạo ở bên dưới. Sau đó hắn lần theo trí nhớ, tìm được nơi cất mỹ phẩm trong biệt thự, lục lọi nửa ngày trời cuối cùng hắn cũng tìm được hai lọ sơn móng tay màu trắng và màu đen.

Đầu tiên hắn lấy lọ sơn móng tay màu đen để sơn lại những chỗ đã bị bong tróc, sau đó dùng sức thổi mạnh, muốn cho sơn móng tay khô nhanh hơn. Sau khi sơn móng tay đã khô, hắn tiếp tục dùng sơn màu trắng sơn lại bộ râu mèo vừa cọ mất, hắn vẽ cũng không được tốt, xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng chính hắn lại gật đầu hài lòng.

Hắn là một kẻ vẽ không đẹp, nhưng lại rất hài lòng với những tác phẩm mình vẽ ra.

Hệ thống ở một bên nhìn mà trong lòng rất phức tạp, “Cậu đã đạt được mục đích, không làm việc này cũng không sao. Chẳng lẽ cậu mang móc khoá mèo con này về còn có thể tăng độ hảo cảm?”

Giang Phủ Minh cười lắc lắc đầu.

Hệ thống trầm mặc hồi lâu, “Tôi tưởng tôi đã có chút hiểu được cậu” Có lẽ hắn cũng rất quan tâm đến cái móc khóa này, chẳng qua........

Giang Phủ Minh cười cười không nói gì, hắn nhìn móc chìa khóa trong tay mình, “Đi thôi, đến phòng khách xem em trai tôi đang làm gì. Tôi dám cam đoan y nhất định là đang ngồi yên một chỗ, sau đó nhìn tôi sẽ xuất hiện ở hướng nào.”

Hệ thống: "Cậu đang tú ân ái à?”

“Không không, tôi là đang khoe khoang tình bạn quý giá của tôi với em trai.” Giang Phủ Minh cười nói, sau đó đi đến phòng khách. Phó Nghiêm Diệc quả nhiên làm theo lời hắn nói, vẫn luôn nhìn về hướng hắn đi ra. Giang Phủ Minh cười càng tươi, bước chân cũng nhanh hơn, niềm vui ở đáy mắt không cách nào giấu được.

Đi đến bên cạnh Phó Nghiêm Diệc, Giang Phủ Minh mở miệng nói: “Móc khóa mèo con tôi đã rửa sạch rồi.” Vừa nói, hắn vừa lấy cái móc khóa treo lên balo.

Móc khóa của Phó Nghiêm Diệc sớm đã được cài tốt, lại nhìn chiếc móc khóa mà Giang Phủ Minh đã cài, miệng mím lại, y chỉ vào chòm râu xiêu xiêu vẹo vẹo, khàn khàn mà nói: “Cái này......làm sao vậy?”

“Tôi không cẩn thận rửa hỏng rồi, nhưng mà đã dùng sơn móng tay để sửa lại. Lần sau tôi sẽ bảo vệ nó nghiêm túc hơn.” Giang Phủ Minh thành khẩn nói.

End chương 40.
« Chương TrướcChương Tiếp »