Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chuyên Nghiệp Trong Việc Cứu Vớt Vai Ác (Xuyên Nhanh)

Chương 41: Sự kết thúc của thế giới (41)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Phó Nghiêm Diệc không nói gì, trầm mặc thật lâu. Giang Phủ Minh ở một bên nhẹ nhàng nói, nhưng khi nhìn thấy Phó Nghiêm Diệc không hề có dấu hiệu để ý đến mình, trong lòng bỗng trỗi dậy cảm giác sợ hãi và lo lắng không sao nói rõ được.

“Sơn móng tay.....cho tôi.” Sau một hồi im lặng, Phó Nghiêm Diệc chợt lên tiếng.

Giang Phủ Minh nhanh chóng lấy hai lọ sơn móng tay từ trong balo đưa cho Phó Nghiêm Diệc, chỉ thấy Phó Nghiêm Diệc mở lọ sơn móng tay màu đen ra, vẽ một bộ râu quai nón xiêu xiêu vẹo vẹo cho chú mèo con màu trắng của y. Vị trí này giống hệt với vị trí Giang Phủ Minh đã từng vẽ trên móc khóa của mình, hình dáng cũng tương tự nhau.

“Về sau....không hư.” Phó Nghiêm Diệc khàn khàn nói.

Sau này đừng phá hỏng nó.

“Ừm ừm, nhất định sẽ bảo vệ tốt.” Giang Phủ Minh vội vàng gật đầu, lần sau hắn nhất định sẽ không làm hỏng nữa. Hắn cảm thấy nếu cái móc khóa mèo con của mình mà bị thiếu một góc, chắc chắn Phó Nghiêm Diệc cũng sẽ làm cho móc khóa mèo con của y thiếu một góc theo, y như này rất cố chấp, hắn xác nhận.

Một lúc sau, vài người ăn cơm, liền nghỉ ngơi. Ban đêm Giang Phủ Minh ôm Phó Nghiêm Diệc ngủ, cảm giác áp lực trong lòng mới biến mất một chút, vai ác còn nguyện ý cho hắn ôm chính là đã tha thứ cho hắn. Hắn không biết bắt đầu từ khi nào, hắn cũng sẽ để ý đến thái độ của Phó Nghiêm Diệc đối với mình, ban đầu hắn sẽ không quan tâm.

Ngày thứ hai, bình minh vừa lên, thu dọn lại đồ đạc, bọn họ liền xuất phát. Họ tìm được một tấm bản đồ đến thành phố A, dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ, nhưng cuối cùng lại đi vào ngõ cụt. Hoá ra con đường đã bị chặn, bọn họ chỉ có thể đi đường vòng xa hơn, hành trình lẽ ra chỉ mất một tháng để đến, bây giờ lại bị trì hoãn thêm một tháng nữa.

Trên đường, có vài lần Trình Hàn Lân tỉnh táo lại, lúc thì anh ta bình thường, lúc thì lại phát điên. Giang Phủ Minh có thử sử dụng dị năng của mình với anh ta, nhưng anh ta lại không có phản ứng gì. Dị năng của hắn chỉ có tác dụng đối với Phó Nghiêm Diệc, hệ thống cho biết hai người mắc hai loại bệnh khác nhau.

Mấy ngày gần đây, tần suất Trình Hàn Lân tỉnh tảo ngày càng nhiều, bệnh tình cũng có dấu hiệu chuyển biến tốt.

“Cậu cao hơn trước rất nhiều.” Trình Hàn Lân bị trói ở ghế sau cùng mở miệng nói, sắc mặt anh ta tái nhợt.

“Có sao?” Vu Quân Duyệt ngồi ở bên cạnh hỏi, duỗi tay vuốt tóc Trình Hàn Lân, “Tóc của anh cũng đã mọc dài rồi.”

“Cậu cũng vậy.” Trình Hàn Lân nói. Hai người trò chuyện tôi một câu anh một câu, nói rất nhiều, có lúc hai người còn nói đến mức câu trước chẳng ăn khớp với câu sau.

Giang Phủ Minh ngồi ở ghế lái, thông qua gương chiếu hậu trong xe nhìn hai người, cười lắc lắc đầu. Người biết thì hiểu đó là hai người bạn thân đang trò chuyện vui vẻ, không biết còn tưởng rằng họ là một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi bày tỏ tình cảm sau một thời gian dài xa cách. Phó Nghiêm Diệc ngồi ở ghế phụ không hiểu vì sao Giang Phủ Minh lại đột nhiên cười như thế.

Xe chạy chưa được bao lâu, đột ngột dừng lại. Cái xe đã rất cũ rồi, thỉnh thoảng sẽ bị hư một vài chỗ. Giang Phủ Minh mở cửa, định đi tới cốp xe lấy dụng cụ sửa chữa. Hắn xuống xe, ngồi ở trên ghế phụ là Phó Nghiêm Diệc cũng đi theo hắn, y muốn xuống dưới hỗ trợ.

Sau khi lấy được hộp dụng cụ, Giang Phủ Minh phát hiện trên bầu trời phía trước có rất nhiều sương mù xám xịt, sương mù còn ngày càng dày đặc và lan rộng ra, có thứ gì đó đang tiến về phía bọn họ.

Giang Phủ Minh nhíu mày, xoay người muốn đi kiểm tra xe thì nghe được xa xa có người kêu chạy.

Giọng nói rất quen thuộc, hắn nheo mắt lại, vừa thấy chạy về hướng hắn chính là nhóm nam chính, theo sau họ là một làn sóng màu xanh khổng lồ.

Sóng lớn rất cao, di chuyển với tốc độ kinh khủng, cuồn cuộn như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên đường đi, ba người nhóm nam chính đều là dị năng giả, họ rất nhanh đã kích hoạt dị năng của mình để chạy trốn, nhưng con sóng phía sau không ngừng tiến lại gần, áp đảo cả bọn họ.

Không chạy thoát được.

Cho dù xe Giang Phủ Minh có thể nổ máy cũng không thể chạy thoát được.

“Cậu có thể sử dụng chức năng kích phát dị năng trong thời gian ngắn. Điều này cho phép cậu tạm thời đóng băng đợt sóng lớn.” Hệ thống ở trong đầu Giang Phủ Minh nói.

Giang Phủ Minh nhớ tới hệ thống đã cam kết rằng chức năng này hoàn toàn miễn phí, nên hắn dự định sẽ tận dụng nó.

Chức năng có thể tạm thời đóng băng đợt sóng khổng lồ cho bọn hắn nhiều thời gian hơn để chạy trốn, quan trọng nhất là dùng cái chức năng này hắn còn có thể miễn cưỡng giữ được lớp ngụy trang. Nếu sau này Phó Nghiêm Diệc hỏi hắn, hắn có thể nói rằng bởi vì tình huống nguy hiểm nên bị buộc phải ra tay, vốn dĩ dị năng của hắn không có mạnh đến thế.

“Hệ thống, sử dụng chức năng kích phát dị năng trong thời gian ngắn.” Giang Phủ Minh ở trong đầu hô lớn.

Mà Phó Nghiêm Diệc đứng ở bên cạnh hắn chợt chau mày, một luồng ánh sáng màu vàng phóng ra từ tay y......

【 Đinh, kích hoạt thành công, có thể bắt đầu sử dụng. 】

Giang Phủ Minh hít sâu một hơi, trên đầu ngón tay xuất hiện một ít băng nhỏ, “Định Hải.”

Sóng lớn trong nháy mắt biến thành một khối băng im lìm, bên trong đó vẫn còn lưu lại một chút ánh sáng màu vàng, ánh sáng ấy tồn tại rất rõ ràng, càng không phải bất kỳ thứ gì trong con sóng lớn.

Giang Phủ Minh sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa.

Hắn chỉ cần tạm thời cho nó đông một chút, không cần phải đóng băng toàn bộ! Hắn là người duy nhất có mặt ở đây sở hữu dị năng hệ băng, cho nên ai cũng đều biết việc này là do hắn làm.

Hệ thống cậu không phải nói băng chỉ đóng một chút thôi sao? Còn có ánh sáng màu vàng trong con sóng là cái gì? Giang Phủ Minh ở trong đầu điên cuồng kêu gào hệ thống.

Hệ thống: “Linh hồn SSS+ quá mạnh, phát huy ra hiệu quả cao nhất.” Ngụ ý, tự trách mình đi.

Giang Phủ Minh phát điên, hắn nhất định phải tìm mọi biện pháp để cứu vớt lại tầng ngụy trang của bản thân.

Đúng, giả vờ ngất đi vì kiệt sức.

Hắn có thể làm bộ rằng mình là bởi vì tình huống nguy hiểm nên mới bị buộc phải sử dụng dị năng cường đại, sau khi được kích hoạt, cơ thể hắn sẽ không chống đỡ nổi mà té xỉu.

Giang Phủ Minh cảm thấy cách này có khả năng, lập tức giả vờ bất tỉnh, ngã xuống đất. Ngay tại thời điểm ngã xuống, hắn nhìn thấy trong tay Phó Nghiêm Diệc có một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt y chưa kịp thu về.

Phó Nghiêm Diệc cũng bắt gặp ánh mắt hắn, y hoảng loạn đem tay giấu ra sau lưng, chân tay luống cuống đứng tại chỗ, đôi mắt trừng to.

Giang Phủ Minh dường như đã biết ánh sáng vàng trong con sóng lớn là cái gì, đây là dị năng của vai ác đi? Hắn không những làm rơi mất ngụy trang của mình mà còn nhân tiện cởi bỏ luôn ngụy trang của đối phương?

Không đúng, ngụy trang của hắn còn chưa có rớt, hắn còn có thể che lại.

Giang Phủ Minh nằm trên mặt đất suy nghĩ, vừa định chuẩn bị nhắm mắt giả vờ hôn mê, Điền Niên Kỳ dứt khoát chạy tới nói, “Lúc đầu tôi đã nghĩ dị năng của cậu rất mạnh, ai mà ngờ nó lại mạnh dữ vậy. Cậu còn ổn không, đừng có giả bộ bất tỉnh lừa chúng tôi, tiêu hao dị năng quá mức chân chính sẽ gây hộc máu, mau đứng lên.”

Tiểu tử, cậu phá tôi đấy à?

Giang Phủ Minh trong lòng bỗng có cảm giác đau nhức, suýt chút nữa bị tiểu tử thiếu đánh Điền Niên Kỳ này làm cho tức hộc máu.

End chương 41.
« Chương TrướcChương Tiếp »