Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chuyên Nghiệp Trong Việc Cứu Vớt Vai Ác (Xuyên Nhanh)

Chương 42: Sự kết thúc của thế giới (42)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Nhìn này, đây là lời mà một người thường có thể nói sao?

“Nhanh đứng dậy, cậu không thể nào đứng được à? Cậu thật sự không có lừa chúng tôi hả?” Điền Niên Kỳ bị Giang Phủ Minh doạ sợ, đừng nhìn trước đó gã một bộ dáng tôi không phục, nhưng thực ra trong lòng đã sớm bắt đầu sợ hãi.

Sau vài lần bị hắn hố, nên gã không còn quá tin tưởng Giang Phủ Minh nữa.

Phó Nghiêm Diệc lúc này mới hồi phục tinh thần lại, nhìn tảng băng khổng lồ trước mặt, thần sắc y càng ngày càng u ám. Dị năng của y cũng đã bị phong bế.

Giang Phủ Minh đã biết y có dị năng rồi ư?

Nội tâm y hoảng sợ, không dám tới gần Giang Phủ Minh.

Y sẽ bị vứt bỏ một lần nữa sao? Phó Nghiêm Diệc hiện tại rất sợ hãi. Không rõ từ khi nào, y bắt đầu cho rằng nếu mình lợi hại hơn một chút thì sẽ bị Giang Phủ Minh không ngần ngại bỏ rơi.

Y chôn chân tại chỗ, hết nhìn Giang Phủ Minh đang ngã trên mặt đất, rồi lại nhìn Điền Niên Kỳ đang chuẩn bị đi đỡ Giang Phủ Minh, y vội vàng bước tới, đẩy đối phương qua một bên, nửa ngồi xổm, nửa ôm Giang Phủ Minh lên.

“Ai, được rồi, cậu cảm thấy đau lòng nam nhân của mình.” Điền Niên Kỳ vỗ vỗ bả vai y, lẩm bẩm. Một bên vuốt đầu mình, một bên nói: “Cái thứ màu vàng bên trong con sóng lớn là gì vậy? Cũng là dị năng của cậu hả? Cậu cũng là song hệ dị năng?”

Giang Phủ Minh rõ ràng cảm giác được thân thể Phó Nghiêm Diệc bỗng trở nên cứng đờ. Điền Niên Kỳ bây giờ không chỉ muốn phá hủy kế hoạch của hắn mà còn muốn triệt để lộ luôn bí mật của Phó Nghiêm Diệc.

Thẩm Vận Duy nhìn không được nữa, liền mạnh mẽ ấn đầu Điền Niên Kỳ xuống, buộc gã phải khom lưng xin lỗi. Giọng nữ thanh lãnh cất lên: “Thực xin lỗi, chúng tôi không giáo dục cậu ta tốt, cảm ơn ân cứu mạng của anh.”

Giang Phủ Minh thở dài một hơi trong lòng, nghĩ thầm vận khí hôm nay của mình một chút cũng không may mắn. Hắn đã chậm trễ thời điểm tốt nhất để giả bộ ngất xíu, không biết hiện tại liệu có còn kịp giả vờ nữa không.

Hắn muốn nằm xuống trước.

“Anh không sao chứ? Còn nói chuyện được không? Để tôi kiểm tra cho anh.” Bạch Quân Ý đi tới, nửa ngồi xổm ở bên người Giang Phủ Minh. Thanh âm anh trầm thấp mà đầy từ tính.

Điền Niên Kỳ đứng ở một bên với vẻ mặt đắc ý: “Lão đại của tôi học y, biết cả Trung y lẫn Tây y, xuất thân từ một gia đình chuyên hành nghề y, y thuật rất giỏi.” Khi nói đến lão đại của mình, đôi mắt nhỏ của gã phát ra ánh sáng, như thể muốn nói cho cả thế giới biết rằng lão đại của gã là tốt nhất trên đời.

Đây là muốn đem hắn bức tới cùng đường tuyệt lộ? Thân thể hắn rất tốt, không có tiêu hao quá mức. Hắn không muốn bị *ngã ngựa a!

(掉马 - Ngã ngựa có nghĩa là ai đó phát hiện ra một danh tính nhất định. Ví dụ tên hiển thị trên internet là acc clone của bạn. Nếu người khác biết rằng người đứng sau tên hiển thị là bạn, thì bạn sẽ bị ngã ngựa)

“Không cần.” Giang Phủ Minh suy yếu nói, “Tôi.....muốn nghỉ ngơi.”

Sau khi hắn mở miệng nói chuyện, vẻ mặt Bạch Quân Ý cứng đờ trong giây lát, người bình thường khi bị tiêu hao dị năng quá mức sẽ không nói nên lời, nhưng khi Giang Phủ Minh cất tiếng thì từng câu từ lại rất chính xác và đầy đủ........

Bạch Quân Ý nhanh chóng điều chỉnh lại biểu tình trên mặt. Anh đứng dậy, mở miệng nói: “Tôi thấy thân thể đối phương không được tốt lắm, chúng ta nghỉ ngơi trước, lát nữa sẽ cho cho anh ấy xem.”

“Vậy chúng ta trước đưa vào trong xe.” Vu Quân Duyệt mở miệng nói, cậu đỡ Trình Hàn Lân đứng sang một bên. Ban đầu khi nghe có tiếng la chạy mau, cậu rất nhanh mang Trình Hàn Lân chạy tới chỗ Giang Phủ Minh. Cậu cùng Trình Hàn Lân đều không bỏ trốn, đồng đội không đi, bọn họ cũng sẽ không đi.

“Để tôi phụ cậu.” Điền Niên Kỳ duỗi tay muốn đến đỡ Giang Phủ Minh, nhưng lại bị tay Phó Nghiêm Diệc chặn lại. Phó Nghiêm Diệc cõng Giang Phủ Minh vào trong xe.

“Người này.” Điền Niên Kỳ không cao hứng bĩu môi.

“Trời sắp tối rồi, bây giờ rời đi khẳng định không an toàn. Lúc trước đi ngang qua nơi này chúng tôi có phát hiện được một cái hang động, cách nơi đây khá gần. Tối nay trụ lại nơi đó có được không?” Bạch Quân Ý hơi do dự, mở miệng nói. Những lời này là nói với Vu Quân Duyệt và Trình Hàn Lân.

Vu Quân Duyệt liếc nhìn Trình Hàn Lân, sau khi từ trong mắt đối phương nhận được câu trả lời, cậu gật đầu nói: “Có thể.”

“Vậy bây giờ chúng ta tách nhau đi tìm củi đốt.” Bạch Quân Ý mở miệng nói, “Nơi đó rất lạnh, chúng ta cần một ngọn lửa lớn.”

Vu Quân Duyệt nghe xong mày khẽ nhăn nhó, cậu có thể đi tìm củi, nhưng mà cậu không yên tâm để Trình Hàn Lân ở lại. Bây giờ Giang Phủ Minh cũng không thoải mái, cậu không thể nhờ người khác săn sóc giùm, nhưng nếu không đi nhặt thì lại không được. Đối phương thoạt nhìn rất quen thuộc với Giang Phủ Minh, hẳn là người quen, cậu làm như vậy có thể hay không không tốt lắm.

Tính tình cậu luôn do dự và thiếu quyết đoán, sẽ suy nghĩ rất nhiều.

“Lão đại, cái sơn động kia không phải.....” Không lạnh sao? Điền Niên Kỳ chưa kịp nói hết câu, đã bị Thẩm Vận Duy ở bên cạnh bịt miệng lại. Thẩm Vận Duy nói: “Cùng nhau tìm nhanh lên, có thể sớm một chút tụ họp lại.”

Trình Hàn Lân cau mày nhìn những người trước mặt, từ từ, anh dường như đã nghĩ thông suốt ra điều gì đó, bừng tỉnh đại ngộ nhìn thoáng qua xe bên kia. Anh vươn tay lôi kéo quần áo của Vu Quân Duyệt, nói: "Tôi muốn ra ngoài đi dạo một lát, cũng đã lâu rồi chúng ta không đi bộ.”

Vu Quân Duyệt lộ ra biểu tình khó xử, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý với lời cầu xin của Trình Hàn Lân, "Chúng ta phải nhanh chóng quay lại, Giang Phủ Minh bị thương, nếu xảy ra chuyện gì sẽ không có người bảo vệ anh ta.”

“Ừm, chúng ta sẽ quay lại nhanh thôi.” Tay Trình Hàn Lân lôi kéo Vu Quân Duyệt đi về phía trước, anh duỗi tay chỉ tới một phương hướng, “Tôi muốn đến nơi đó nhìn xem.”

“Được.” Vu Quân Duyệt gật gật đầu, sau đó nhìn về phía đám người Bạch Quân Ý, nói: “Gặp lại sau.”

Bạch Quân Ý gật đầu, nhìn bóng dáng bọn họ rời đi. Điền Niên Kỳ nhìn hai người họ xa dần, mới mở miệng hỏi ra nghi vấn trong lòng mình, “Cái sơn động kia rõ ràng rất ấm áp, bên ngoài còn có một cây đại thụ mọc lên, chắn mất một nửa gió thổi vào.”

“Đồ ngốc.” Thẩm Vận Duy lắc lắc đầu.

“Đi thôi, chúng ta cũng nên nhanh chóng đi tìm.” Bạch Quân Ý nói.

Điền Niên Kỳ nhíu mày, lẩm bẩm: “Thật sự phải đi hả? Gia hỏa kia không phải bị thương à? Vạn nhất bọn họ gặp nguy hiểm thì tính làm sao?”

Bạch Quân Ý không trả lời, mà chỉ lắc đầu. Thẩm Vận Duy ở bên cạnh đáp: “Yên tâm, sẽ không có bất luận vấn đề gì, so với chúng ta thì hai người bọn họ an toàn hơn rất nhiều.” Hai đại lão có dị năng siêu cường, đâu cần một đám dị năng tầm thường bọn họ nhọc lòng.

End chương 42.
« Chương TrướcChương Tiếp »