Chương 43: Sự kết thúc của thế giới (43)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Vì vấn đề về góc độ, Thẩm Vận Duy có thể nhìn thấy rõ ràng dị năng phóng ra từ lòng bàn tay của Phó Nghiêm Diệc, dị năng màu vàng xinh đẹp lướt qua má cô, chỉ trong một giây ngắn ngủi, hai chân cô thiếu chút nữa đã khuỵu xuống, sức mạnh của nó vô cùng khủng khϊếp.

Bạch Quân Ý cũng biết cái ánh sáng kim sắc bị phong bế cùng nhau kia là thuộc về Phó Nghiêm Diệc, điều này được suy luận dựa trên biểu tình trên gương mặt y, khi Điền Niên Kỳ đề cập tới cái dòng ánh sáng ấy là một dị năng, thời điểm đó đồng tử Phó Nghiêm Diệc đã bất chợt co rút lại, mấu chốt nhất chính là luồng ánh sáng vàng đó truyền vào con sóng khổng lồ ngay trước mắt anh, nên anh có thể cảm giác được nó chắc chắn là dị năng.

Ngoài ra còn có một sự thật là dị năng đó khẳng định không xuất phát từ bất kỳ thành viên nào trong đội ngũ của bọn họ, mà trong tình huống của đội Giang Phủ Minh lúc ấy, người duy nhất có khả năng lại chính là Phó Nghiêm Diệc.

Anh cố ý đuổi người đi, để nhường chỗ cho Giang Phủ Minh. Anh biết Giang Phủ Minh đang giả vờ suy yếu, hơn nữa anh cũng đã thấy được sự do dự trong ánh mắt của đối phương, có lẽ là muốn làm rõ điều gì đó. Tóm lại, quyết định nhường chỗ cho hắn trước.

Bạch Quân Ý không lý giải sai cảm xúc phức tạp trong mắt Giang Phủ Minh, Giang Phủ Minh sau một hồi rối rắm, cuối cùng tính toán trình bày hết thảy mọi thắc mắc của Bạch Quân Ý một cách rõ ràng, ngụy trang của hắn đã rớt không còn một mống, hắn biết rõ hơn ai hết rằng hắn đã bị ngã ngựa, nó vẫn là thứ không thể dùng mánh khóe che đậy được. Nếu đã bị bại lộ, việc cố gắng che giấu bằng vũ lực là một hành động ngu ngốc, không bằng mở miệng ra giải thích chân thành.

Hơn nữa trận này song song ngã ngựa làm hắn đột nhiên hiểu ra một điều, cũng đồng thời nhận thức được một sai lầm trí mạng của mình, đó chính là việc nói dối.

Hắn không nên nói láo, rõ ràng biết vai ác ghét nhất là nó, nhưng hắn lại vì để đẩy tiến trình nhanh hơn mà dối gạt y. Trong chuyện này, ngay từ đầu hắn đã lựa chọn sai lầm. Lúc ấy hắn chỉ nghĩ đến làm cách nào để nhanh chóng gia tăng độ hảo cảm của vai ác mà lừa gạt y, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới sau này mình sẽ gặp rắc rối vì lời nói dối ngu xuẩn này. Hắn cho rằng hắn có thể tự tin giấu giếm nó cho tới chết, nhưng hiện thực lại vả cho hắn sắp mặt, rốt cuộc thì giấy không thể dập tắt được lửa.

Hắn ngay từ ban đầu đã đưa ra một quyết định sai lầm – – nói dối, cho nên sau này bước đi rất gian nan.

Nếu lúc ấy hắn thực sự chân thành, giai đoạn đầu độ hảo cảm của vai ác có khả năng rất khó tăng, tuy nhiên, khi đạt đến một độ cao nhất định sẽ có xu hướng vượt lên nhanh chóng. Mà hắn nói dối, độ hảo cảm giai đoạn đầu tăng lên rất thuận lợi, nhưng về sau tốc độ sẽ giảm dần.

Ban đầu hắn cho rằng chỉ là khuyết thiếu cơ hội, chỉ cần có cơ hội gần nhất sẽ có thể thăng tiến rất nhiều.

Hiện tại hắn đã minh bạch, là ngay từ đầu đã đi lầm đường, sau này hắn chỉ có thể bù đắp gấp bội. Rõ ràng chỉ cần làm công việc thông thường là có thể thêm kha khá điểm thiện cảm, bởi vì ham muốn nhanh chóng của chính bản thân nên biến thành sự tình phải đi lòng vòng.

Kỳ thật chờ một cái cơ hội, thực sự là một thách thức rất khó khăn, cái loại này luôn phải xem vận khí, vận khí mà không tốt thì có ngồi xổm chờ cả đời nó cũng không đến.

Tới bây giờ Giang Phủ Minh mới rõ ràng nhận thức được chính mình đã làm sai, hắn thân ở giữa thế cục nên rất khó có thể nhìn rõ tình hình. Hắn hít sâu một hơi, ngẫm nghĩ lại những sai lầm của mình, bắt đầu sửa chữa lại một số thiếu sót của bản thân. Giang Phủ Minh sẽ phạm sai lầm, nhưng mỗi khi mắc phải hắn đều sẽ tự tổng kết lại, để phòng ngừa trong tương lai sẽ còn lặp lại các lỗi tương tự.

Hệ thống bị choáng váng bởi hàng loạt suy nghĩ của hắn, Giang Phủ Minh nghĩ lại thực tỉ mỉ và toàn diện, nhằm tìm ra phương pháp giải quyết cho những sai sót của mình, hơn nữa logic rất rõ ràng. Không hổ danh là linh hồn SSS+, một trong những loại mạnh nhất, năng lực xử lý thông tin cực kỳ ấn tượng.

Chờ sau khi Giang Phủ Minh sắp xếp ổn thỏa lại suy nghĩ của bản thân, hắn ở trong đầu câu thông với hệ thống: “Độ hảo cảm vai ác vẫn chưa giảm xuống phải không?”

“Vẫn chưa, làm sao vậy?” Hệ thống trả lời.

Giang Phủ Minh cười thầm trong lòng, nụ cười này hàm chứa rất nhiều thứ, tự giễu, cảm thán, mất mát, cùng với quả nhiên là như thế. Hắn đã sớm biết vai ác không được tin tưởng hắn cho lắm, chỉ là hắn không muốn đi chứng thực mà thôi. Mà vai ác sớm đã biết hắn đang gạt người, nhưng cũng chẳng thèm đi xác minh.

Tại sao ngay từ đầu vai ác không vạch trần hắn? Là bởi vì sợ hãi hắn sẽ bỏ đi sau khi lời nói dối bị bại lộ.

Vai ác không nói cho hắn biết y có dị năng, chắc là cũng không tin hắn, mới không muốn tiết lộ. Sự tình rõ ràng như vậy, hắn chính là cố tình xem nhẹ nó đi.

Nhớ lại năm tích phân bị trừ của mình trước đây, hắn rốt cuộc cũng biết nguyên nhân mình bị trừ nằm ở đâu. Vai ác không tin tưởng hắn, có lẽ từ lúc ấy hắn liền đẩy vai ác ra xa. Khi đó hắn bị mắc kẹt trong chính suy nghĩ của bản thân, cho rằng hết thảy mọi việc đều diễn ra suôn sẻ như hắn nghĩ. Hắn đúng thật là một kẻ ngu ngốc.

Mặt khác, vai ác thoạt nhìn có vẻ quan tâm đến ngoại hình của hắn, nhưng độ hảo cảm giữa hai người bọn họ lại không cao, là bởi vì y biết hắn lừa dối y, nên càng không nguyện ý tín nhiệm hắn. Đây là một loại tình cảm rất phức tạp, tôi muốn tiếp cận bạn, nhưng lại phải kìm nén cảm xúc của mình. Thiện cảm của vai ác đối với hắn khá thấp, nhưng tình cảm y dành cho hắn nhất định rất sâu.

Hệ thống chuyển đổi giá trị hảo cảm, phải bổ sung thêm nhiều loại nhân tố không đồng nhất, trong đó có một thứ được gọi là tín nhiệm.

Lòng tin của bọn họ không đạt tiêu chuẩn, dù có thêm bao nhiêu cảm xúc khác đi chăng nữa, độ hảo cảm cũng sẽ không bao giờ đạt tiêu chuẩn. Đây chính là lý do điểm thiện cảm của bọn họ rất thấp, nhưng Phó Nghiêm Diệc lại rất để ý đến hắn.

Giữa hai người họ thiếu sự tín nhiệm.

Giang Phủ Minh hít sâu một hơi, định đem tất cả những điều này nói ra.

Giang Phủ Minh được Phó Nghiêm Diệc cẩn thận nâng vào trong xe, Phó Nghiêm Diệc đem hắn đặt lên trên ghế, lúc này hắn đã nhắm chặt mắt. Phó Nghiêm Diệc ngồi ở bên cạnh, ánh mắt đen tối không rõ quan sát Giang Phủ Minh.

Ánh mắt của y nóng bỏng đến mức Giang Phủ Minh khó có thể không cảm nhận được.

Giang Phủ Minh chậm rãi mở hai mắt, đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nóc xe màu xám. Sau khi Phó Nghiêm Diệc nhận ra Giang Phủ Minh đã tỉnh dậy, thân thể bỗng nhiên cứng đờ, y đang rất khẩn trương, chuyện y có dị năng đã bị đối phương phát hiện.

Phó Nghiêm Diệc không muốn tiết lộ về bí mật này cho Giang Phủ Minh, nói chính xác hơn là y sợ hãi Giang Phủ Minh biết mình sở hữu dị năng.

Kể từ lần Giang Phủ Minh đem Điền Niên Kỳ ngược thảm, Phó Nghiêm Diệc liền biết dị năng của Giang Phủ Minh khẳng định không hề yếu, lúc trước Phó Nghiêm Diệc chỉ hoài nghi, nhưng hôm đó y đã xác định. Y chất vấn Giang Phủ Minh, nhưng đối phương vẫn chọn cách lừa gạt y, y hiểu, chỉ là y không dám đi hỏi nữa.

End chương 43.