Chương 45: Sự kết thúc của thế giới (45)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Được, chúng ta cùng nhau.” Giang Phủ Minh gật đầu khẳng định.

Giang Phủ Minh nhẹ nhàng vỗ về lưng Phó Nghiêm Diệc, sau khi thấy cảm xúc của đối phương gần như đã ổn định mới buông lỏng tay ra. Phó Nghiêm Diệc khóc đến đôi mắt hồng hồng, cái mũi cũng hồng hồng, gương mặt cũng ửng đỏ một mảnh.

Thoạt nhìn, mạc danh có điểm đáng yêu. Y an tĩnh giống như thỏ, rõ ràng là một con mèo trắng cao lãnh không thích nói chuyện.

“Thực xin lỗi, xin lỗi vì chuyện lúc trước đã nói dối cậu.” Giang Phủ Minh lại lần nữa cúi đầu, tỏ vẻ chân thành, “Chuyện này chúng ta cứ như vậy cho qua đi.”

Phó Nghiêm Diệc trầm mặc một lát, gật đầu.

Giang Phủ Minh thấy đối phương đã chấp nhận, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng đã rơi xuống một nửa, sự tình cứ như vậy liền được giải quyết suôn sẻ. Ai, cái dạng tưởng tượng này càng khiến hắn trông giống như một tên đần hơn. Lần sau nhất định phải chú ý, trước khi thực hiện bất kỳ việc gì, chính mình cần đứng ở góc độ của người ngoài cuộc để nhìn nhận vấn đề.

Hệ thống ở một bên che mặt, dùng đại não cùng Giang Phủ Minh câu thông: “Lúc này cậu còn muốn suy nghĩ lại.”

“Nghĩ kỹ chuyện này, khi nào nhớ thì làm.” Giang Phủ Minh trả lời. Hắn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, bầu trời bắt đầu tối dần, giờ cũng đã không còn sớm. Có lẽ họ nên quay lại càng sớm càng tốt? Giang Phủ Minh sờ lông mày bên trái của mình, chậm rãi suy tư.

Những người đó chắc đã bị Bạch Quân Ý đuổi đi. Khóe miệng Giang Phủ Minh khẽ câu lên, quan sát biểu tình của Bạch Quân Ý, hắn biết đối phương đã nhận ra hắn đang giả vờ thể lực tiêu hao.

Hơn nữa, nam chính chắc chắn cũng đã nhìn ra hắn định cùng Phó Nghiêm Diệc thương lượng về chuyện này, không hổ là nam chính, quả nhiên làm việc khá tốt, rất giỏi săn sóc người khác.

Giang Phủ Minh thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Phó Nghiêm Diệc, thanh âm từ tính chợt vang lên, “Bọn họ hẳn là sẽ sớm trở về.” Nói xong, hắn liền nhấc chân đi về hướng Phó Nghiêm Diệc.

Đôi bàn tay thon dài của hắn xuyên qua mái tóc của Phó Nghiêm Diệc khẽ vuốt ve, “Tóc cậu dài quá, lát nữa tỉa bớt đi. Tóc của anh cũng đã mọc nhiều rồi, cần phải cắt một chút. Anh nhớ trong xe có kéo.” Giang Phủ Minh vừa nói vừa đi tìm kéo, sờ soạng một hồi hắn thật đúng là tìm ra được một cây.

“Cậu tới trước?” Giang Phủ Minh đưa kéo trong tay qua, vai ác lắc đầu cự tuyệt, y nói: “Tôi không....anh đến.” Nói xong, y liền quay lưng về phía Giang Phủ Minh.

“Anh cũng không biết phải làm thế nào, chờ cắt xong cũng chớ có trách anh cắt xấu.” Giang Phủ Minh ngượng ngùng vuốt vuốt gương mặt, hắn cắt tóc thật sự có thể nói là một lời khó diễn tả hết, nhưng hắn vẫn quyết định sẽ cắt cho Phó Nghiêm Diệc.

Giang Phủ Minh tìm tới một cái túi rác màu đỏ đặt sau lưng Phó Nghiêm Diệc, sau đó lại cầm một cái ghế nhựa nhỏ đặt ở phía sau y, hắn cười nói: “Ngồi đi, anh cắt tóc cho cậu.”

Phó Nghiêm Diệc gật đầu ngồi vào vị trí của mình, Giang Phủ Minh vươn tay, bắt đầu tỉa tóc cho y.

【 Đinh! Độ hảo cảm vai ác +2, độ hảo cảm vai ác hiện tại là 37. 】

【 Đinh! Tích phân công nhân +2, tích phân hiện tại là 35. 】

Giang Phủ Minh rất kích động khi nhận được thông báo độ hảo cảm đã tăng lên, quả nhiên sự tình vừa được giải quyết sạch sẽ, độ hảo cảm lập tức tăng vọt, có thể tưởng tượng trước đây hắn đã bỏ lỡ rất nhiều. Vì hai cái tích phân này, hắn cũng muốn dốc hết tâm huyết để sửa lại mái tóc của Phó Nghiêm Diệc trở nên thật xinh đẹp.

Không bao lâu sau, Phó Nghiêm Diệc tóc thì đã sửa được rồi, nhưng lại là một mớ rối tinh rối mù.

Nhìn cái đầu Phó Nghiêm Diệc đã bị hắn làm cho lộn xộn, Giang Phủ Minh không nỡ nhìn thẳng mà che mắt lại, hắn đã làm cái quái gì vậy, hắn đã cắt hỏng luôn mái tóc của đối phương.

Hắn không xứng với hai cái tích phân kia.

“Hả?” Phó Nghiêm Diệc quay đầu nhìn về phía Giang Phủ Minh.

“Thực xin lỗi, em trai, là anh trai sai, anh cắt hỏng tóc cậu rồi.” Giang Phủ Minh cảm giác chính mình lại làm ra một chuyện xấu.

Phó Nghiêm Diệc nhìn chằm chằm vào mắt Giang Phủ Minh, ý tứ trong đó rất rõ ràng nên Giang Phủ Minh có thể xem hiểu được, y muốn truyền đạt là không sao đâu.

Khi Giang Phủ Minh đang muốn nói cái gì đó, cửa xe bỗng bị mở ra, người bước tới vậy mà lại là Thẩm Vận Duy.

Thẩm Vận Duy vừa mở cửa xe ra liền nhìn thấy tóc Phó Nghiêm Diệc bị cắt lung tung rối loạn, tóc bị cắt một bên cao một bên thấp, so le không đồng đều, chẳng đẹp chút nào.

Tóc vai ác ban đầu là màu đen nhu thuận, vuông góc đi xuống, rất xinh đẹp, hiện tại bị Giang Phủ Minh hủy hoại không còn một mảnh.

Thẩm Vận Duy nhíu mày, ánh mắt mang theo nghi hoặc: “Anh đang cắt tóc à?”

“Đúng vậy, tôi cắt có chút xấu.” Giang Phủ Minh ngượng ngùng nói, da mặt hắn trước giờ luôn dày cũng khó tránh khỏi cảm thấy xấu hổ.

Thẩm Vận Duy gật đầu tán thành, sau đó mở miệng nói: “Sau này anh có thể nhờ lão đại của chúng tôi cắt tóc cho y, anh ấy rất am hiểu về việc này. Tôi tới là để đưa anh đến nơi mọi người sẽ nghỉ ngơi hôm nay, chúng tôi tìm được một cái hang động khá an toàn.”

“Được.” Giang Phủ Minh gật gật đầu cất cây kéo đi, không nghĩ tới tiểu tử ngốc kia còn có loại kỹ năng này. Phó Nghiêm Diệc bên cạnh hắn đang sờ sờ tóc chính mình, ánh mắt tối sầm, đây là mái tóc Giang Phủ Minh cắt cho y, không ai được phép chạm vào.

Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc đi theo Thẩm Vận Duy đến hang động duy nhất mà họ có thể nghỉ ngơi, trước cửa động có mọc lên một cây cổ thụ nghìn năm tuổi, vỏ cây đã sớm nhăn nheo bởi thời gian, cổ thụ không bịt kín hang động, còn để lại một cái lỗ mà người trưởng thành có thể chui lọt. Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc sánh vai bước vào.

Trong sơn động đã sớm đốt lửa nên rất ấm áp, bên cạnh ngọn lửa là ba đống cây cối chồng chất thành một ngọn núi nhỏ. Bọn họ nhặt được nhiều củi quá, khẳng định sẽ không đốt hết được.

“Này, cậu cắt tóc à?” Vu Quân Duyệt ngẩng đầu hỏi. Cái kiểu tóc của Phó Nghiêm Diệc thật sự quá xấu, Vu Quân Duyệt ngay lập tức chú ý tới.

Phó Nghiêm Diệc gật đầu.

“Tôi cắt đó, nhưng mà cắt hỏng rồi.” Giang Phủ Minh giải thích. Bạch Quân Ý đi tới, nhìn Giang Phủ Minh nói: “Tôi biết cắt tóc, tôi sửa lại cho.”

End chương 45.