Chương 46: Sự kết thúc của thế giới (46)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

“Thật tốt, xin lỗi đã phiền toái anh.” Giang Phủ Minh mới vừa dứt lời, góc áo của hắn đã bị Phó Nghiêm Diệc ở phía sau nắm lấy, y khẽ lắc đầu.

“Anh cắt.” Xấu hay không không quan trọng, chỉ cần là anh cắt. Phó Nghiêm Diệc trong ánh mắt tràn đầy vẻ kiên định, y không muốn người khác chạm vào mái tóc của mình.

Giang Phủ Minh đưa ngón tay sờ sờ phần lông mày, sau đó quay đầu nói với Bạch Quân Ý: “Ngại quá em trai của tôi không muốn, nhưng tôi có thể đi theo học hỏi anh được không?” Ít nhất cũng phải sửa tóc cho vai ác thật chỉnh tề.

“Được.” Bạch Quân Ý gật đầu đồng ý.

“Lão đại anh xem tôi có thể hay không làm người mẫu tóc cho anh, tóc tôi cũng đã dài không ít, anh cũng cắt cho tôi được không?” Điền Niên Kỳ ở một bên xen vào, sau đó thong thả tiến đến trước mặt Bạch Quân Ý.

Bạch Quân Ý gật gật đầu.

“Các anh cắt xong có thể đưa kéo cho chúng tôi được không, tôi cùng Trình Hàn Lân cũng muốn cắt tóc.” Vu Quân Duyệt ngồi ở bên cạnh đống lửa lên tiếng.

“Có thể.” Giang Phủ Minh trả lời.

Sau đó hắn liền đi theo Bạch Quân Ý học tập cắt tóc, học được vài giờ, Giang Phủ Minh lại sửa lại mái tóc cho Phó Nghiêm Diệc một lần nữa, lần này rốt cuộc tóc Phó Nghiêm Diệc cũng đã sửa được rồi, tóc đối phương cuối cùng cũng không còn so le không đồng đều nữa.

Hắn đã rất tận lực.

Sau khi Phó Nghiêm Diệc cắt tóc, tóc đến bả vai. Chờ Phó Nghiêm Diệc cắt xong, Giang Phủ Minh cũng tự tay tạo kiểu cho chính mình, hắn để lại là một cái đầu húi cua, cắt nó trong một thoáng.

Hắn cắt xong liền đem kéo đưa cho Vu Quân Duyệt cùng Trình Hàn Lân.

Giang Phủ Minh ôm Phó Nghiêm Diệc ngồi bên cạnh đống lửa sưởi ấm, cả hai đều không nói gì, cho nên trong sơn động có vẻ phá lệ an tĩnh, chỉ có tiếng củi cháy nổ lách tách.

Sau khi hai người Vu Quân Duyệt và Trình Hàn Lân cùng ba người đoàn nam chính chào hỏi nhau, lại không có thêm thanh âm nào nữa.

“Các cậu tính đi đâu vậy? Chúng tôi chuẩn bị đi đến khu căn cứ ở thành phố A.” Người đầu tiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc chính là Điền Niên Kỳ, Điền Niên Kỳ thêm củi vào đống lửa, lửa ngày càng bùng lên dữ dội.

“Chúng tôi cũng đi tới thành phố A.” Vu Quân Duyệt ngẩng đầu nói, không ngờ đích đến của vài người bọn họ lại giống nhau.

“Các cậu cũng đi thành phố A?” Thẩm Vận Duy ngẩng đầu, không ngờ bọn Giang Phủ Minh cũng giống mình, “Mấy cậu cũng vì con đường kia hỏng rồi, mới đi đường vòng đúng không?”

“Đúng vậy.” Trình Hàn Lân trả lời, tần suất anh thang tỉnh càng ngày càng nhiều, thời gian bình thường cũng càng ngày càng gia tăng, “Các người lúc trước đã xảy ra chuyện gì? Có sóng lớn như vậy?”

“Có một thiên thạch rơi vào trong biển cuốn lên những đợt sóng lớn, chúng tôi không còn cách nào khác ngoài việc chạy trốn, con đường đó giờ đã bị phá hủy, chỉ có thể đổi một cái đường đi.” Thẩm Vận Duy cau mày nói, cô có chút phiền muộn, vài con đường đã bị lấp kín, cái dạng này phải mất bao nhiêu năm tháng mới có thể tới được căn cứ ở thành phố A.

“Hỏng rồi?” Vu Quân Duyệt đề cao thanh âm, “Vậy còn có cách nào để đến thành phố A không?”

“Còn có con đường, nhưng nó chưa được khai thác thành công, đã bị bỏ hoang. Muốn đi đường vòng sẽ rất xa, chúng tôi dự định đi con đường kia.” Thẩm Vận Duy trả lời. Tuyến đường bọn cô chọn thực sự rất khó đi, nếu đi đường vòng sẽ rất lâu.

Vu Quân Duyệt nghe thấy tin xấu, tâm tình cậu không được tốt cho lắm, điều đó chứng minh bọn họ sẽ phải mất một thời gian dài mới có thể đến được thành phố A. Còn may mắn thay Trình Hàn Lân đã khá hơn nhiều.

“Các cậu muốn cùng đi không? Hay là tính đổi căn cứ khác?” Thẩm Vận Duy hỏi, ánh lửa màu vàng chiếu vào người cô, đem cái bóng của cô kéo ra thật dài.

Tầm mắt Vu Quân Duyệt chạm vào tầm mắt của Giang Phủ Minh.

Giang Phủ Minh thu hồi ánh mắt, đem ánh mắt phóng tới trên người Thẩm Vận Duy, “Chúng tôi không có ý định đổi căn cứ.” Hắn nói xong câu đó liền tạm dừng một lát rồi nói tiếp: “Chúng ta cùng nhau đi.”

Ba người nhóm nam chính vừa lúc có thể dẫn đường.

“A, mới....” Mới không cần. Điền Niên Kỳ còn chưa nói xong đã bị Thẩm Vận Duy ngay lập tức chặn lại.

“Được.” Nam chính gật gật đầu. Tiểu đội bốn người hiện tại có thêm ba người, biến thành tiểu đội bảy người.

Thời điểm giữa trưa ngày hôm sau, vài người mới từ trong động đi ra. Giang Phủ Minh sửa xe, mọi người ngồi lên xe liền xuất phát.

Hai người Bạch Quân Ý lẫn Thẩm Vận Duy đều biết lái xe, trên đường Vu Quân Duyệt, Giang Phủ Minh, Bạch Quân Ý, Thẩm Vận Duy cũng thay phiên nhau điều khiển, cho nên dọc theo đường đi cũng không gặp nhiều khó khăn.

Bọn họ đi đường vòng đến thành phố A, trên đường trải qua rất nhiều địa phương.

Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ chớp mắt đã qua hơn hai tháng, đích đến đang dần hiện ra trước mắt.

Trong quá trình lái xe, Trình Hàn Lân có vài lần ngất xỉu bất chợt, nhưng mặt khác số lần ngất xỉu cũng dần dần giảm bớt. Anh ngẫu nhiên sẽ phát điên, nhưng cũng mau chóng bị khống chế, rốt cuộc trong cái đội ngũ này đều là dị năng giả.

Hơn nữa đều là dị năng giả cấp cao.

Bọn họ đều thăng cấp, Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc bây giờ là dị năng giả bậc 11 cấp cao, Bạch Quân Ý là dị năng giả bậc 10 cấp cao, bốn người Thẩm Vận Duy, Điền Niên Kỳ, Vu Quân Duyệt cùng với Trình Hàn Lân hiện tại cũng đều là dị năng giả bậc 9.

Giá trị vũ lực của tiểu đoàn đội hắn có thể đi nghênh ngang trong mạt thế mà không gặp vấn đề gì.

Xe chạy qua một đoạn đường nhỏ đầy đá, xe một đường lắc lư, Giang Phủ Minh vốn dĩ không say xe lại bị lắc cho có chút say xe, hắn có hơi buồn nôn. Chờ sau khi xe chạy qua con đường đá, Giang Phủ Minh liền hét lên kêu ngừng lại.

Giang Phủ Minh xuống xe, nôn khan mấy cái, hắn thật sự rất khó chịu.

Bạch Quân Ý thấy cũng đã chạy xe lâu như vậy, kiến nghị nói có thể dừng lại nghỉ ngơi. Bọn họ dọc theo đường đi cướp đoạt không ít thứ tốt, cho nên việc bọn họ ra ngoài đi tìm vật tư không còn là ưu tiên, có thì lấy, không có thì quên.

Giang Phủ Minh ngồi ở mặt cỏ đánh cái ngáp dài, tính thời gian đến thành phố A, đại khái còn mười ngày nữa sẽ tới được căn cứ ở thành phố A. Sau khi đến căn cứ nghỉ ngơi, cũng là lúc phải nói lời tạm biệt với ba người đoàn nam chính.

End chương 46.