Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Chuyên Nghiệp Trong Việc Cứu Vớt Vai Ác (Xuyên Nhanh)

Chương 47: Sự kết thúc của thế giới (47)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Bọn họ có cảm tình, Giang Phủ Minh nhìn ba người đoàn nam chính, trong lòng yên lặng thở dài.

Nhưng vẫn cần phải tách ra.

“Giang ca, ăn bắp nướng không? Bắp nướng của tôi làm rất ngon.” Điền Niên Kỳ đi tới nói với Giang Phủ Minh. Thái độ của gã đã biến hoá rất lớn so với trước đây, Giang Phủ Minh giữa đường cứu gã vài lần, Điền Niên Kỳ rất cảm kích hắn, về sau liền bắt đầu gọi hắn là Giang ca.

“Được, cảm ơn.” Giang Phủ Minh cười đáp. Trong hai tháng, cảm giác mọi người thay đổi thật nhiều, lại cảm giác mọi người một chút cũng không thay đổi.

Điền Niên Kỳ cùng Bạch Quân Ý chuẩn bị nguyên liệu nấu dự định sẽ làm một bữa ăn ngon, bọn họ đã lâu không có dừng lại nghỉ ngơi, lần này nhất định phải ăn cho thật sang.

Trình Hàn Lân Vu Quân Duyệt còn có Thẩm Vận Duy ba người ngồi cùng nhau, lẩm nhẩm lầm nhầm không biết thảo luận cái gì.

Ngồi trên thảm cỏ một khoảng thời gian, Giang Phủ Minh cảm thấy thân thể đã dễ chịu phần nào, hắn từ trên mặt đất đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên quần áo của bản thân, tính toán đi trợ giúp Bạch Quân Ý làm cơm.

Hắn còn chưa đi được vài bước, liền nhìn thấy Phó Nghiêm Diệc mặc một cái áo khoác lông vũ màu lam đi ra, trên tay ôm bộ quần áo màu tím, tiến về phía hắn.

Giang Phủ Minh nhìn Phó Nghiêm Diệc đang chạy về hướng mình, hỏi: “Làm sao vậy?”

Phó Nghiêm Diệc cầm quần áo giơ lên, thanh âm nghẹn ngào vang lên, “Tôi đi giặt đồ.” Phó Nghiêm Diệc trả lời, thời điểm y nói, mỗi từ đều phải tạm dừng một lát. Dưới sự huấn luyện của Giang Phủ Minh, phát âm của Phó Nghiêm Diệc đã tốt hơn trước kia rất nhiều, số lượng từ có thể nói cũng tăng lên không ít.

“Cậu tìm được nguồn nước?” Ánh mắt Giang Phủ Minh dừng trên kiện trang phục trong tay Phó Nghiêm Diệc hỏi. Quần áo trên tay y có màu tím, đó là món quà Giang Phủ Minh tặng cho Phó Nghiêm Diệc. Phó Nghiêm Diệc đối với cái bộ đồ này rất để ý.

Phó Nghiêm Diệc không nói gì, y không tìm được nguồn nước.

“Vậy chúng ta cùng nhau đi tìm.” Giang Phủ Minh mỉm cười nói, “Hai người tìm sẽ nhanh hơn.”

Hai người Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc mất kha khá thời gian, mới tìm được một con suối nhỏ có tốc độ chảy vừa phải. Phó Nghiêm Diệc đem quần áo của mình giặt sạch sẽ, lúc y đang giặt đồ Giang Phủ Minh đứng một bên quan sát. Đừng hỏi hắn tại sao lại không giúp đỡ, nước vào mùa đông lạnh như vậy, tay hắn có khả năng bị tê buốt nếu nhúng vào trong nước. Nhưng điều đó lại không ảnh hưởng đối với Phó Nghiêm Diệc, nhiệt độ cơ thể của Phó Nghiêm Diệc rất cao, y sẽ không cảm nhận được lạnh.

Sau khi Phó Nghiêm Diệc hoàn tất việc giặt giũ, hai người cùng nhau trở về. Phó Nghiêm Diệc mang quần áo ướt ra phơi, tấm vải màu tím phiêu đãng theo chiều gió, thỉnh thoảng lại có vài giọt nước rơi xuống mặt đất.

Vu Quân Duyệt ngẩng đầu nhìn trang phục, mở miệng hỏi: “Lại giặt bộ đồ này hả?”

“Có thời cơ thích hợp là liền đi giặt quần áo, Phó Nghiêm Diệc, cậu có thói ở sạch à?” Điền Niên Kỳ vừa cười vừa nói trong khi tay đang nghịch bắp. Hai tháng ở chung, mọi người dần trở nên thân thuộc.

“Nhưng mà cái bộ quần áo này chất lượng thật sự rất tốt, giặt sạch nhiều lần như vậy cũng không có phai màu, màu sắc vẫn như cũ.” Trình Hàn Lân ở một bên nói.

Cũng không phải là, một khoảng tích phân kếch xù đổi về một kiện trang phục đẹp. Giang Phủ Minh cười, đi đến bên người Phó Nghiêm Diệc đang đứng tại chỗ không biết nói gì, mở miệng nói: “Đừng khi dễ y.”

“Oan uổng, chỗ nào ức hϊếp cậu ta, nói chuyện phiếm bình thường mà thôi, Giang ca đối xử bất công.” Điền Niên Kỳ làm ra biểu tình khoa trương. Gã cười hì hì, dùng bàn chải dính chút dầu phết lên trái bắp. Bên cạnh gã Bạch Quân Ý đang lấy nguyên liệu nấu ăn ra rửa sạch.

Giang Phủ Minh cười cười không nói chuyện, hắn xắn ống tay áo lên, bắt tay cùng bọn họ làm đồ ăn. Tay nghề nấu nướng của Giang Phủ Minh chẳng mấy tinh thông, trong quá khứ hắn từng là người giúp việc, tuy rằng tài nghệ bếp núc không xuất sắc, nhưng hắn vẫn có thể rửa và thái rau.

Hắn đi tới không bao lâu, Phó Nghiêm Diệc như một cái đuôi nhỏ cũng lẽo đẽo theo sau, chen vào bên cạnh hắn muốn cùng hắn làm việc.

Vai ác hiện tại bắt đầu dính lấy hắn như trước, không đúng, là so với lúc trước càng dính hắn hơn.

Giang Phủ Minh bất đắc dĩ cười cười, nói biết bao nhiêu lần không cần đi theo hắn, nhưng y vẫn khăng khăng chẳng chịu nghe lời, thật đáng yêu lại hơi hơi phiền. Giang Phủ Minh nhẹ nhàng gõ đầu Phó Nghiêm Diệc một cái, ân cần bảo: “Đi nhặt củi đi nhóc, ngoan, người ở đây đã đủ rồi.”

Đôi mắt Phó Nghiêm Diệc tối sầm, không cao hứng đi nhặt củi....

Y muốn ở bên cạnh Giang Phủ Minh.

Thời gian thoáng chốc đã trôi qua, trời đã chạng vạng tối.

Thức ăn đã được chuẩn bị sẵn, mùi hương mê người lan tỏa trong không trung. Mọi người ngồi quây quần bên đống đồ ăn, giống như đang tổ chức một bữa tiệc lửa trại, phi thường có không khí. Bạch Quân Ý lấy ra mấy lon đồ uống có ga chia cho mọi người, mỗi người một lon.

“Tới tới, ăn thử bắp nướng của tôi xem, bảo đảm ngon.” Điền Niên Kỳ chỉ vào trái bắp của mình nói, gã lăn lộn với đống bắp suốt cả một buổi trưa. Tay nghề của gã khiêm tốn, chỉ xoay quanh những món ăn đơn giản từ bắp, tỷ như bắp xào, bắp nướng, hay canh bắp.

Bạch Quân Ý cầm một một trái cắn một ngụm, “Có thể.”

“Lão đại của tôi nói có thể, nhất định là mỹ vị tầm cỡ thế giới, tới tới ăn, đừng khách khí.” Điền Niên Kỳ chính là tâm tình của trẻ con, làm được một chút việc liền muốn người khác khen ngợi mình.

Dưới sự xúi giục của gã, mọi người đều cầm một trái để ăn.

Giang Phủ Minh cũng lấy một cái, nói như thế nào nhỉ, hương vị thật đúng là không tệ, đáng tiếc Giang Phủ Minh ăn không quen bắp khi có phết dầu, hắn cảm thấy bắp hấp vẫn là ngon nhất.

Giang Phủ Minh ăn xong trái bắp trong tay, cảm thấy có chút mệt mỏi, mở lon nước có ga ra uống một ngụm.

“Tới tới tới, cụng ly.” Điền Niên Kỳ nâng lon nước của chính mình lên, tươi cười xán lạn, rất biết khuấy động bầu không khí.

“Được.” Trình Hàn Lân ở dưới phối hợp.

“Vậy thì cụng ly, chúc tương lai càng ngày càng tốt đẹp.” Điền Niên Kỳ cao hứng hô, âm thanh va chạm của cái lon hoà cùng tiếng hoan hô vang dội của mọi người.

End chương 47.
« Chương TrướcChương Tiếp »