Chương 48: Sự kết thúc của thế giới (48)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Giang Phủ Minh nhìn bọn họ, khóe môi treo lên nụ cười. Phó Nghiêm Diệc kẹp lên một khối bánh mì nướng bỏ vào trong bát Giang Phủ Minh, Giang Phủ Minh vốn ưa thích món này. Giang Phủ Minh khẽ nói, âm lượng chỉ đủ cho hai người nghe thấy: “Cảm ơn.”

Phó Nghiêm Diệc không nói gì nhưng lỗ tai lại đỏ bừng, chẳng biết là vì ánh lửa, hay là vì nguyên nhân nào khác.

Điền Niên Kỳ vừa lúc thấy một màn như vậy, hôm nay gã quá hưng phấn, đầu óc nóng lên, hỏi: “Giang ca, cậu xác định Phó Nghiêm Diệc không phải anh dâu?”

Tay cầm bánh mì của Giang Phủ Minh bỗng chốc cứng đờ, hắn nhướng mày nhìn về phía Điền Niên Kỳ. Gã cũng không uống rượu, vậy tại sao gã lại say thành như vậy? Cái lời này còn dám phun ra.

Thẩm Vận Duy ở một bên bụm mặt, tên ngốc này, cô thật sự muốn làm bộ không quen biết. Loại đồ uống không cồn ấy lại có thể khiến gã say, tuyệt.

“Ha ha ha, Điền Niên Kỳ, anh cũng giỏi thật đấy.” Trình Hàn Lân ở một bên cười nghiêng ngả, cười đến tay anh run run, “Vấn đề này hỏi thật hay, Giang Phủ Minh, anh tới nói xem, Tiểu Diệc là gì của anh?”

“Có thể là ai, là người trong lòng của tôi.” Giang Phủ Minh cười nói. Trước đó hắn đã cùng bọn họ giải thích qua, hắn với Phó Nghiêm Diệc chỉ là anh em. Hắn biết Trình Hàn Lân đang trêu ghẹo hắn và vai ác, cho nên mới mỉm cười tiếp lời.

“Được, A Điền, hai người Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc là bạn bè, về sau đừng nói bậy. Chờ Giang Phủ Minh cùng Phó Nghiêm Diệc tìm không thấy người yêu sẽ là lỗi của anh.” Vu Quân Duyệt cười nói, cũng với miệng lưỡi trêu ghẹo.

Ai nha, không thể trách gã tưởng tượng lung tung, hai người kia thật sự là quá thân mật. Điền Niên Kỳ trong lòng thầm nghĩ. Mặt ngoài tươi cười giơ lon nước lên, nói: “Không nói, không nói, chúng ta không thể chậm trễ Giang ca cùng Tiểu Diệc tìm được người yêu.”

Giang Phủ Minh cười lắc lắc đầu, sau đó ăn xong khối bánh mì nướng còn dang dở. Không biết có phải vì nguyên nhân chán bắp nướng hay không, hắn cảm giác bản thân đã no rồi, nhưng bánh mì lại là Phó Nghiêm Diệc mang tới, hắn muốn ăn hết.

Phó Nghiêm Diệc không nói gì, y đang nghiêm túc nướng khoai tây nhỏ, vờ như không quan tâm với những lời Điền Niên Kỳ nói, nhưng thân thể y vẫn theo bản năng căng chặt, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng.

Giang Phủ Minh cũng chú ý tới Phó Nghiêm Diệc hứng thú không cao, tựa như một bộ dáng không có tinh thần. Giang Phủ Minh cho rằng y muốn ngủ, bèn ghé sát tai y thầm thì, “Mệt rồi à?”

“Không có.” Phó Nghiêm Diệc lắc lắc đầu, đem khoai tây đã nướng chín của mình bỏ vào trong bát Giang Phủ Minh.

Những củ khoai tây bé nhỏ được nướng vàng ruộm, vỏ ngoài cháy xém, ruột mềm được rắc bột ớt đỏ, mùi rất thơm, trông cực kỳ hấp dẫn, có điều Giang Phủ Minh hiện tại ăn không vô.

Hắn sờ sờ cái bụng có hơi trướng của mình, khẽ thì thầm vào tai Phó Nghiêm Diệc: “Em trai đáng yêu của anh, nếu cậu cho anh ăn nữa, anh sẽ căng đến chết nga.”

Phó Nghiêm Diệc sửng sốt, đặt lại trái cà tím mà y định đi nướng trở lại vị trí ban đầu.

Giang Phủ Minh cười đến bả vai run run, cầm củ khoai tây nhỏ Phó Nghiêm Diệc đã nướng cho hắn lên, giương miệng không tiếng động nói, “Anh muốn ăn khoai tây, cảm ơn, Tiểu Diệc đáng yêu nhất.”

Đồng tử Phó Nghiêm Diệc đột nhiên co rút lại, sau đó quay đầu đi.

Giang Phủ Minh biết đối phương nhất định là thẹn thùng, gần đây hắn cũng mới phát hiện ra vai ác rất dễ ngượng ngùng. Thật là quá đáng yêu. Giang Phủ Minh gắp mấy miếng lạp xưởng nướng bỏ vào trong bát Phó Nghiêm Diệc, ân cần bảo: “Cậu cũng ăn chút gì đi.”

Phó Nghiêm Diệc không quay đầu lại, nhưng vẫn ăn lạp xưởng mà Giang Phủ Minh đã gắp cho y.

Khả khả ái ái, Giang Phủ Minh nghĩ.

“Cậu nói xem vai ác hiện tại có thể tăng điểm thiện cảm cho tôi không, có lẽ độ hảo cảm của y bây giờ đối với tôi là 90, 90 là bạn bè tốt đúng không.” Giang Phủ Minh dùng đại não cùng hệ thống câu thông.

Hắn không rõ bây giờ độ hảo cảm của vai ác đối với hắn là nhiều hay ít, cái nhiệm vụ tân thủ “Cùng vai ác làm đồng đội” của hắn đã hoàn thành vào tháng trước. Sau khi nhiệm vụ tân thủ hoàn thành, hắn sẽ không còn có thể kiểm tra giá trị hảo cảm của vai ác nữa.

Kể từ khi hai người thẳng thắn với nhau, điểm thiện cảm cũng tăng lên nhanh chóng, hơn nữa giữa hai người đã cùng nhau trải qua một số chuyện lớn lớn bé bé, cảm tình cũng có những bước nhảy vọt. Ước chừng một tháng sau, Giang Phủ Minh liền đem độ hảo cảm của vai ác xoát tới 80, hoàn thành nhiệm vụ người mới. Nó cao hơn vô số lần so với độ hảo cảm lúc trước, vốn chỉ tăng vài điểm trong vài tuần.

Giang Phủ Minh chỉ có thể cảm thán thế sự vô thường.

“Cậu đang nằm mơ sao? Càng đi đến cuối thì việc tăng điểm thiện cảm càng trở nên khó khăn hơn, đừng nhìn độ hảo cảm 80 cùng 90 chỉ kém 10 điểm, yêu cầu để tăng 10 điểm kia là rất hà khắc.” Hệ thống hồi đáp.

“Còn có, nếu cậu chịu để ý thiện cảm của vai ác đối với cậu như thế, sao cậu không vào khu mua sắm mua một đạo cụ để kiểm tra, chỉ cần 300 điểm tích phân. Không cần mỗi ngày phải hỏi tôi độ hảo cảm vai ác tăng hay giảm.” Hệ thống mặt lạnh nhạt.

Giang Phủ Minh cười cười: “Đắt quá.”

Hắn không thật sự muốn biết vai ác có mức thiện cảm với hắn như thế nào, hắn chỉ là đã quen biết độ hảo cảm của đối phương, đột nhiên một ngày chính mình không biết độ hảo cảm của đối phương nữa, hắn sẽ có chút không thích ứng được.

“Đắt? Trên người cậu có 800 tích phân, cậu nói đắt. Cậu là một kẻ tàn nhẫn, lợi dụng lỗ hổng của tiểu thế giới mới kiếm được 753 cái tích phân.” Hệ thống lải nhải, “Đây cũng là lần đầu tiên tôi thấy có người lợi dụng lỗ hổng của tiểu thế giới để kiếm tích phân, cậu là một người mới rất điên rồ.” Là một nhân tài.

Người sở hữu linh hồn SSS+ đều cuồng dã như vậy sao? Hệ thống cảm thán.

Sau khi Giang Phủ Minh hoàn thành nhiệm vụ tân thủ, nhiệm vụ chủ tuyến của hắn là “Thành lập căn cứ đệ nhất thế giới” liền bắt đầu.

Nhiệm vụ này là để hắn xây dựng căn cứ số một thế giới, bên trong có sáu giá trị danh vọng: giá trị danh tiếng, giá trị tiện nghi, giá trị sức chiến đấu, giá trị nghiên cứu khoa học, giá trị đất đai và giá trị con người. Chỉ cần mức độ hoàn thành của mỗi giá trị đạt 50% thì có thể coi là hoàn thành, nhưng mức độ hoàn thành rất thấp, là mức độ hoàn thành tối thiểu.

Mức độ hoàn thành càng cao thì khen thưởng tích phân sẽ càng cao.

Nhưng Giang Phủ Minh chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là được, hắn chỉ muốn làm cho xong rồi về nhà sớm.

Thời điểm hắn đang thực hiện nhiệm vụ, hắn phát hiện ra nhiệm vụ xây dựng căn cứ số một thế giới thực ra có một lỗ hổng lớn.

End chương 48.