Chương 28: Bãi Độ Nhân

“Lai lịch của người này như thế nào, thực sự có thể loại bỏ dị năng của người khác sao?”

“Không nhất định là loại bỏ, nói không chừng có thể là phong ấn dị năng, khả năng này đáng tin hơn, theo như ta được biết, anh hùng cấp S Bãi Độ Nhân* ở khu 2 cũng có loại năng lực này.”

*người đưa đò.

“Các ngươi cảm thấy hắn là Bãi Độ Nhân sao? Nhưng Bãi Độ Nhân không phải là một lão già gần đất xa trời rồi sao? Cũng đã rất lâu rồi hắn không xuất hiện trong giới dị năng, chứ đừng nói đến việc vượt qua một khu chỉ để đến đối phó với một anh hùng cấp C.”

“Nếu như không phải Bãi Độ Nhân thì còn có thể là ai được chứ? Nghe nói có người của Anh Hoa Tổ đã xâm nhập vào khu 1, chẳng lẽ là người từ khu 6 sao? Trong số bọn họ có dị năng giả sở hữu năng lực tương tự như Bãi Độ Nhân sao?”

“Nói linh tinh, nếu như thật sự có dị năng giả này xuất hiện, ngươi cảm thấy Anh Hoa Tổ sẽ sẵn sàng phái hắn ta tới chỉ để làm một việc như xâm nhập này không? Nói không chừng bọn chúng đã coi hắn như một vũ khí gϊếŧ người hàng loạt rồi.”

“Dù sao thì ta cảm thấy chuyện này không còn là vấn đề mà một mình công ty Côn Luân có thể giải quyết được nữa, chúng ta vẫn nên báo cáo với Hiệp hội Anh hùng được không?”

Cuối cùng, Máy Móc Chiến Hùng xoa xoa thái dương, nói:

“Chuyện báo cáo với Hiệp Hội Anh Hùng chúng ta tạm gác lại để sau rồi nói, chờ ta suy nghĩ một lát, các ngươi trước tiên đi giải quyết những chuyện trước mắt đi.”

“Nhân tiện, chuyện này tạm thời không nên để lộ ra ngoài, liệt nó vào danh sách bí mật cấp một của công ty.”

“Đúng vậy!”

Uy quyền của Máy Móc Chiến Hùng ở công ty Côn Luân là thứ không ai có thể sánh được, sáu anh hùng cấp A khác lần lượt rời khỏi phòng hội nghị trung tâm.

Khi Băng Xuyên Dũng Giả bước ra khỏi phòng họp, lập tức khóe miệng nhếch lên khẽ mỉm cười:

“Thật thú vị.”

Ma Long lùi lại đi chậm hơn những người khác:

“Cha, chuyện này nên xử lý như thế nào?”

Máy Móc Chiến Hùng nói:

“Những chuyện khác tạm thời cứ bỏ qua, chúng ta trước tiên cần tìm ra tung tích của người này rồi mới tính tiếp.”

Ma Long còn muốn nói thêm:

“Nhưng mà...”

Máy Móc Chiến Hùng liền xua tay:

“Không có nhưng mà gì cả, nếu như hắn ta thực sự có năng lực khiến dị năng biến mất, công ty Côn Luân chúng ta phải thu phục được hắn, hiện tại chỉ có thể tạm thời khiến A Nguyên ủy khuất rồi.”



Tại biệt thự của Lưu gia.

Khuôn mặt của Lưu Nguyên đã bớt sưng đi rất nhiều, hắn lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, trong tay hắn cầm một tập tài liệu, là báo cáo thương tích của Liệt Diễm Quyền Thủ, đây là thứ hắn trộm được từ thư phòng của cha mình.

“Dị năng Liệt Diễm đã biến mất!”

Hai mắt hắn sáng lên, chẳng những không cảm thấy đau buồn khi người vệ sĩ mà ngày đêm sát cánh bên mình đã mất đi dị năng mà ngược lại, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Đúng rồi, địa chỉ mà tên kia đưa cho ta đâu rồi?”

Lưu Nguyên nhớ đến tờ giấy mà người đàn ông đeo mặt nạ ở quán bar đưa cho hắn, trên đó có viết địa chỉ giao dịch.

Lúc đầu, hắn căn bản không tin những gì người đàn ông đeo mặt nạ này nói, nghĩ rằng hắn ta đang lừa dối bản thân mình, nhưng bây giờ dị năng của Liệt Diễm Quyền Thủ đã không còn nữa!

Như vậy có nghĩa là gì?

Nếu như người đeo mặt nạ đó có thể khiến dị năng của người khác biến mất, nói không chừng hắn thực sự có thể giúp bản thân có được dị năng!

“Tìm thấy rồi!”

Lưu Nguyên cuối cùng cũng tìm được quần áo ngày hôm qua trong sọt đồ đem đi giặt của biệt thự, đồng thời phát hiện tờ giấy ghi địa điểm giao dịch trong túi.

“Có điều hắn muốn trao đổi thứ gì với ta? Trên người ta có thứ gì đáng giá với hắn sao?”

Lưu Nguyên nhìn bản thân trong gương, không khỏi cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ta luôn cảm giác như chính mình sắp bị người ta lợi dụng vậy.”

Nhưng giây tiếp theo, hắn đột nhiên lộ ra một nụ cười điên cuồng, nhìn thấy toàn bộ cả hàm răng khấp khểnh:

“Nhưng mà chỉ cần có thể có được dị năng, bất kể hắn có âm mưu gì, trời có sập thì lão già cũng sẽ là người đầu tiên chịu trận!”

“Sáu ngày, ta còn phải đợi thêm sáu ngày nữa mới biết được mình có thể có được dị năng hay không!”

Lưu thiếu không giấu được tâm trạng nôn nóng mà đi đi lại lại trong phòng, giớ phút này hắn mới thực sự cảm nhận được cái gì gọi là sống một ngày tựa như một năm.



Dương Hi hoàn toàn không có ý định cho bản thân được phép nghỉ ngơi, hắn vẫn đang sắp xếp lại những manh mối thu được từ trước cho đến nay.

Hắn lấy ra một tờ giấy và đặt nó lên mặt bàn, rồi bắt đầu viết ra tất cả những manh mối mà hiện tại có được.

Bốn ký tự lớn “Thuốc viên màu lam” được hắn viết ở chính giữa.

Sau đó, vẽ thêm một đường mũi tên từ viên thuốc màu xanh lam thẳng ra, cuối mũi tên hắn viết “Siêu Nhân Mì Chua Cay.”

“Sức mạnh tăng lên đáng kể trong một khoảng thời gian ngắn.”

“Hành động của Băng Xuyên Dũng Giả bị nghi ngờ là đang uống thuốc.”

“Tai nạn của em gái.”

Đem tất cả những manh mối này liên kết lại với nhau, Dương Hi suy đoán đó là một loại thuốc có thể tăng cường sức mạnh của người dùng trong một khoảng thời gian ngắn, đồng thời cũng là thứ gián tiếp gây ra bi kịch cho em gái hắn.