Chương 4

Editor: sukiee

Lăng Thiếu Trạch hai chân như nhũn ra, bước chân phù phiếm, thật vất vả đi đến cửa sau, lại phát hiện nơi này căn bản không phải thông hướng đến bãi đỗ xe như hắn tưởng, mà lại thông hướng đến hậu hoa viên của trang viên.

Lăng Thiếu Trạch cẩn thận hồi tưởng một chút. Ở thời gian này, Hạ Vũ Đằng hẳn là đang ở phòng nghỉ trên tầng hai tán tỉnh nam phục vụ đáng yêu - vừa thấy đã thấy vừa mắt.

Nếu không phải nguyên chủ phá cửa mà vào, thái độ cường ngạnh đem nam phục vụ đang muốn trèo giường kia đuổi ra ngoài, Hạ Vũ Đằng khẳng định phải ở phòng nghỉ bên trong cùng nam người phục vụ củi khô lửa bốc.

Cũng là bởi vì nguyên chủ đuổi đi con mồi của Hạ Vũ Đằng, mà tiểu học đệ sau khi uống rượu có bỏ thuốc lại trông phá lệ mỹ vị ngon miệng, đã thế lại có mấy phần tương tự với bạch nguyệt quang trong lòng của hắn, nhưng tính cách lại có hoàn toàn không giống - nóng bỏng cùng diễm lệ phong tình...

Vốn là có điểm hơi say rượu cùng tϊиɧ ŧяùиɠ lên não - Hạ Vũ Đằng, hoàn toàn đem nam phục vụ đáng yêu mới một phút đồng hồ còn trước ôm vào trong ngực anh anh em em ném ra sau ót, hổ đói phác lang(*)



Hổ đói phác lang "饿虎扑食" (è hǔ pū shí): được dùng để miêu tả tình trạng của một con hổ đói khi nó tấn công và tấn công mạnh mẽ vào thức ăn. Trong ngữ cảnh nghĩa bóng, thành ngữ này thường được sử dụng để chỉ sự ham muốn hoặc nhu cầu cấp bách đối với một thứ gì đó. Nó thường được áp dụng để diễn tả tình huống khi một người đang rất đói và muốn ăn hoặc làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu của mình.


Theo cốt cột truyện, nhân vật chính thụ hẳn là phải mấy tháng nữa mới sống lại, cũng không có hắn phá cửa mà vào, Hạ Vũ Đằng hẳn là sẽ cùng nam người phục vụ hắn coi trọng, ngươi tình ta nguyện, xuân phong nhất độ.

Nhân vật chính công nha, làm sao cũng không có khả năng trong vòng ba năm phút đồng hồ liền xong việc có phải không?

Cho nên, chỉ cần hắn không chủ động lên tầng hai, trong thời gian ngắn cũng không cần lo lắng gặp được Hạ Vũ Đằng.

Lăng Thiếu Trạch nhớ tới kiếp trước khi đọc được loại kịch bản cẩu huyết này, cảm thụ lớn nhất là — thật hâm mộ a, những người này đều trải qua được đoạn tình cảm phong phú đặc sắc, còn có được sinh hoạt làʍ t̠ìиɦ phong phú!

Làm một người bệnh có chứng bệnh tim nghiêm trọng lúc nào cũng có thể go die, hắn căn bản không dám yêu đương, sợ mình chết sẽ khiến cho đối phương thương tâm khổ sở, người trong nhà trông giữ hắn rất nghiêm, hắn cũng căn bản không có cơ hội làm loạn...

Cho nên sống đến hai mươi tuổi go die, Lăng Thiếu Trạch đều vẫn là xử nam, cũng không dám bại lộ chính mình là Gay.

Nói đến quả thực thê thảm!

Một đời này, hắn có được thân thể khỏe mạnh, lại có cha nhà giàu mới nổi - sẽ cho hắn rất nhiều tiền tiêu vặt lại hoàn toàn mặc kệ hắn...

Lăng Thiếu Trạch lập tức mắt sáng lên ——

Muốn làm sao lãng liền làm sao lãng, nhân sinh lại đối với hắn vẫy gọi! Hắn muốn lãng đến biển sao trời mênh mông, cặn bã không có tình cảm.

Chính nghĩ như vậy, Lăng Thiếu Trạch nhìn thấy một vị đại soái ca thân cao chân dài từ phía cửa sau đi tới, hẳn là dự định muốn đi vào trong đại sảnh yến hội.

Theo nam nhân tới gần, Lăng Thiếu Trạch thấy rõ diện mạo của người đấy, nam nhân có vóc dáng rất cao, nhìn ra cũng phải 190cm trở lên, vai rộng, eo hẹp, chân dài, tỉ lệ dáng người mười phần hoàn mỹ, ngũ quan lạnh lùng anh lãng. Đây là dáng người cùng tướng mạo mà kiếp trước Lăng Thiếu Trạch luôn mảnh mai ốm yếu mong muốn có nhất.