Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Có Hào Quang Của Nữ Chính

Chương 96-2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một khắc mẹ Tần nhìn thấy Tần Việt, kinh ngạc đến mức không dám tin, che miệng khóc nức lên, mập mờ nói: "Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..." Lại xem xét Lý Minh trống rỗng một nửa tay áo, nước mắt càng kiềm không được, khóc đến thở không ra hơi, ngay cả lời đều nói không nên lời.

Tần Việt trấn an hồi lâu, mới khiến cho mẹ Tần tỉnh táo lại, cẩn thận hỏi mới biết được, hóa ra bọn họ trước đó cũng không có ở cùng một chỗ với Giang Niệm, mà là ở cùng người trong đội ngũ của hắn trước kia, được phân đến một chung cư cách đây hai con đường , hai ngày đầu còn không có gì, chỉ nghĩ rằng đến Đế Đô là an toàn, lại không nghĩ sau lần thứ hai virus bộc phát, người của bọn họ có một nửa đều biến thành Zombie, còn lại một số người đợi lâu không đợi được cứu viện, nhìn thấy đầy đường đều là Zombie, nghĩ rằng thế giới xong rồi, nhân loại cũng xong rồi, trong lúc tuyệt vọng, nguyên bản Hòa Bình cũng hoàn toàn bị đánh vỡ, bọn hắn vì vật tư còn sót lại ra tay đánh nhau, cũng không còn tôn kính cha mẹ Tần Việt, huống chi Tần Việt sống hay chết còn khó nói, hiện tại ai còn có thể để ý nhiều như vậy?

Bởi vì việc đó, cha Tần mẹ Tần còn bị thương không nhẹ, tuổi của hai người vốn lớn, biến cố to lớn này kém chút làm bọn họ ngã xuống, nếu như không phải vì lần nữa nhìn thấy con trai, chỉ sợ thật sự kiên trì không được.

Tần Việt mặt không biểu tình, Lý Minh tức giận nắm chặt tay: "Những người này thật không có lương tâm! Những vật tư đó cái nào không phải do anh Việt dùng tiền mua? Lúc trước anh Việt đối xử với bọn hắn thế nào,bọn hắn lại đối xử ra sao với chúng ta? Bọn họ có phải hay không thật sự coi là tận thế tới, gϊếŧ người đều không cần lý do đúng hay không?"

Mẹ Tần lắc đầu, trái tim cũng lạnh băng không thôi, lúc trước bà cùng chồng dựa vào duy nhất hộ hạ một chút vật tư giữ vững được hơn nửa tháng, mắt thấy sắp không được, tìm những người kia mượn một chút đồ ăn cũng không cho, liền ngay cả vợ chồng Ngô Văn thậm chí ngay cả gặp đều không muốn gặp bọn họ, thế mà bà còn cho rằng mình và mẹ Ngô Giang là bạn già, hiểu rõ quen thuộc lẫn nhau nhất, chỉ có rơi vào cảnh nguy nan mới biết được lòng người khó lường.

Bọn họ xém chút nữa chết đói, nếu như không phải Giang Niệm mang người đi thanh lý Zombie, lại cố ý tìm đến bọn họ, còn đem bọn họ đưa đến chung cư hạnh phúc, cho ăn, cho ở, trị thương... Bằng không thì bà cùng chồng chỉ sợ đã sớm chết đói, bệnh chết, nơi nào còn có thể gặp lại con trai?

Càng buồn cười hơn, những người trước kia chẳng thèm ngó ngàng đến bọn họ, sau khi nhìn thấy Giang Niệm lại đến nịnh bợ lấy lòng, mẹ Tần thật sự vừa tức vừa đau, nhìn đều không lại nhìn một chút nào nữa.

Bà lau nước mắt, hung tợn nói: "Mấy ngày mẹ Ngô Giang lại còn mặt mũi qua cầu xin mẹ tha thứ, nói bà ấy trước đó quá sợ hãi, quá sợ hãi mới có thể đối xử với mẹ như vậy, trả lại gạo cho mẹ, cho mẹ mặt mũi, mẹ nhổ vào! Đừng cho là mẹ không biết bà ấy là muốn mượn mẹ đáp lên cành cây cao Niệm Niệm! Mẹ đã là người bước nửa chân vào quan tài, những ác nhân này mẹ không sợ, coi như chết đói cũng không sợ, nhưng lại không nhìn nổi những người này đi tổn thương Niệm Niệm, Niệm Niệm là cô gái tốt, không có cô ấy chúng ta những người già yếu tàn tật nơi nào còn có đường sống? Những này lang tâm cẩu phế, cũng xứng đứng ở trước mặt Niệm Niệm?"

Tần Việt trầm mặt, hắn sớm nên nghĩ đến, ngay Ngô Giang đều có thể phản bội hắn, có thể không chút do dự đẩy hắn vào chỗ chết, huống hồ là người ngoài? Nếu như không phải nhờ Giang Niệm, cha mẹ của hắn chỉ sợ sớm đã chết rồi, căn bản đợi không được hắn tới.

"Mẹ, người đừng suy nghĩ nhiều, về sau những chuyện này đều giao cho con xử lý, con không nên đem sự an toàn của mẹ và cha giao đến trên tay người khác, là con quá bất cẩn."

Mẹ Tần nói: "Mẹ và cha con đều là mạng già, chết cũng không tiếc, chính là con phải chú ý Niệm Niệm nhiều một chút, con không biết, toàn khu chúng ta đều công nhận là cô ấy ngốc."

Lý Minh nghĩ đến Giang Niệm không chút do dự đem vật tư đạt được đưa cho người khác, thấy bọn họ không nhận còn thắc mắc khó hiểu, liền nhẹ gật đầu đồng ý.

Tần Việt ừ một tiếng, nói thật nhỏ: "Con biết rồi."

Kỳ thật hắn lại cảm thấy Giang Niệm không phải ngốc, chỉ là rất nghiêm túc làm chuyện có ý nghĩa riêng, cho dù thân ở chỗ nào, hoàn cảnh bên người ra sao, cô đều có đạo nghĩa và nguyên tắc xử sự riêng.

Còn đối với Tần Việt mà nói, Giang Niệm chính là tia sáng trong thế giới âm u của hắn.
« Chương TrướcChương Tiếp »