Chương 16: Ngưu Nhị Đưa Tin

Lâm Nghị nhìn thấy huyết thư bỗng nhiên xuất hiện thì lại có hiểu biết mới với thủ đoạn của Hà Đông.

Bây giờ là thanh thiên bạch nhật, Hà Đông còn có thể ở dưới cái nhìn trừng trừng của mọi người mà bắt người ở miếu thổ địa đi, từ đó có thể thấy được, mặt trời, đám người, cùng với thần miếu những loại đồ vật mà quỷ vật bình thường né không kịp đối với nàng không hề có tác dụng.

Điều này không tính là một tin tốt với Lâm Nghị, Hà Đông càng mạnh thì hắn lại càng khó phản kháng.

Trước mắt Hà Đông còn có thể dễ dàng thương lượng chuyện này, nếu như một ngày đυ.ng phải chuyện không có cách nào thương lượng, Hà Đông lại bắt hắn đi gϊếŧ người vậy thì hắn nên làm gì chứ?

Chỉ có nắm giữ sức mạnh có thể ngăn cản được Hà Đông thì Lâm Nghị mới có thể hoàn toàn yên tâm.

Thực lực bây giờ không ổn, cũng chỉ có thể tạm thời làm nội gián cho nàng.

Hắn giả bộ tò mò, tiến đến bên cạnh Quản Bất Bình hỏi: “Đây là gì vậy?”

“Năm ngàn kim?”

Khá lắm, vừa mới mở miệng đã đòi gấp bội rồi!

Lâm Nghị có niềm tin vững chắc là Hà Đông nhất định có thể làm nên chuyện.

Quản Bất Bình thấy Lâm Nghị vì năm ngàn kim mà ngạc nhiên thì giải thích cho hắn biết: “Năm ngàn kim là chuyện nhỏ, chỉ sợ đối phương lấy tiền xong lại không thả người, nhìn thủ đoạn Ngự Sử Âm Phong vừa rồi, đối phương hẳn là yêu nhân tả đạo, thứ này phiền phức hơn yêu quỷ nhiều!”

“Không phải quỷ cũng có thể Ngự Sử Âm Phong sao?”



Lâm Nghị có ý muốn hướng đối phương đến mạch suy nghĩ chính xác, dù sao lần này hắn và Hà Đông chỉ cầu tài, những chuyện mà Quản Bất Bình lo lắng kia sẽ không thể nào phát sinh, cho nên không cần phải đấu trí đấu dũng làm gì.

Quản Bất Bình nghe lời nói của Lâm Nghị không khỏi lắc đầu cười nói: “Ngươi còn quá trẻ, kinh nghiệm không đủ phong phú, quỷ mặc dù có thể Ngự Sử Âm Phong nhưng quỷ có thể xuất hiện ở giữa thanh thiên bạch nhật thì ít nhất phải là Quỷ Vương. Mà một Quỷ Vương sao có thể phí nhiều tâm tư như vậy chỉ vì năm ngàn kim? Cho nên, đầu tiên có thể loại trừ quỷ ra.”

Lâm Nghị: “...”

Ngươi phân tích rất hợp lý, nhưng lại sai hoàn toàn rồi.

“Nếu là yêu nhân tả đạo, vậy thì chúng ta nên làm gì?”

Ngưu Nhị cẩn thận nhích từng tí đến bên Lâm Nghị, hiển nhiên là do biết nơi này có yêu nhân tả đạo nên y có hơi khẩn trương, chỉ có dựa vào bên người Lâm Nghị thì mới có một chút cảm giác an toàn.

Một tên hán tử thô ráp lại làm ra tư thế chim non nép vào người thật khiến cho người ta có chút cay mắt.

Quản Bất Bình cũng biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, thấp giọng nói: “Trước nhanh chóng về thành, nếu đối phương đã cầu tài, vậy chúng ta liền cho hắn tiền.”

“Nhưng mà, chúng ta làm gì có ngựa nữa.”

Ngưu Nhị đưa ra một vấn đề rất thực tế, Quản Bất Bình suy nghĩ, sau đó lớn tiếng nói với những người xung quanh: “Các vị hương thân, vị nào trong nhà có ngựa, ta bằng lòng trả nhiều tiền để mua.”

Thôn dân yên lặng một lúc lâu, không có ai trả lời Quản Bất Bình.



Lão thôn trưởng Triệu Sơn mới mở miệng nói: “Quan gia, trong làng vốn không có người nuôi ngựa, chỉ có vài còn lừa cũng đã bị con cọp kia ăn rồi, con cọp kia có phải các ngài đã trừ bỏ rồi không?”

Triệu Sơn lúc này mới nói về chuyện của lão Hổ, trước đó đang thảo luận chuyện bát quái của Tần thị, ngược lại đã quên mất chính sự, hiện tại lại vì chuyện con lừa mà thuận tiện hỏi như vậy.

Quản Bất Bình nghe nói trong làng không ai có ngựa, ngay cả con lừa cũng bị mất thì trong lòng thất vọng đến tột cùng, nhưng vẫn nhẫn nại nói: “Con cọp đã trừ rồi, thi thể bị đặt ở đằng kia, đi nhìn một cái liền biết thôi.”

Chợt y quay đầu nói với Lâm Nghị và Ngưu Nhị: “Không có gia súc, chúng ta chỉ có thể chạy trở về, chuyện tất yếu là phải mau chóng đưa huyết thư tới phủ Quận Trưởng.”

Vừa nghe đến phải chạy trở về, Ngưu Nhị cũng tê dại cả da đầu, bốn chân ngựa còn chạy mất một hai canh giờ, hai người bọn họ phải chạy đến bao lâu chứ?

“Nếu không, ta ở lại trong làng chờ tin tức, ngày mai các ngươi lấy được ngựa lại trở lại đón ta?”

“Được đó, chỉ là ngươi ban đêm nhớ cẩn thận, đừng để bị yêu nhân tả đạo bắt đi.”

Ngưu Nhị lúc này mới giật mình một cái, vội vàng sửa lại lời nói: “Ta cảm thấy ta ở lại trong làng thì cũng không có tác dụng gì, vẫn nên cùng nhau trở về đi.”

Ba người nói xong thì liền muốn cùng nhau đi.

Nhưng lời nói vừa rồi của bọn họ không có né thôn dân của thôn Thanh Hà, bọn họ đều nghe được yêu nhân tả đạo, phủ Quận Trưởng v.v...

Các thôn dân cũng không ngốc, nghe xong thì liền biết trong làng vẫn còn nguy hiểm, lúc này sao bọn họ dám đồng ý thả mấy người Quản Bất Bình đi.

“Quan gia, sắc trời cũng không còn sớm, chuyện báo tin này, một người đi là đủ rồi, huống hồ mấy vị quan gia vừa mới đánh chết mãnh hổ, chỉ e là cũng đã mệt mỏi, còn không bằng cứ ở lại trong thôn nghỉ một đêm, cũng cho chúng ta có thể tận tình làm tốt sự tiếp đón của dân bản địa, cùng coi như là cảm tạ quan gia đã thay chúng ta loại trừ hổ nạn.”