Chương 19: Dân Gian Khó Khăn, Hơn Cả Yêu Họa.(2)

“Lâm ca, sao nhanh vậy huynh đã tới rồi, ta còn chưa phơi xong quần áo cho huynh đâu.”

Lâm Nghị nhìn Tần thị bình yên vô sự, không có dáng vẻ như là muốn tự sát thì đi vào bên trong quan sát.

Lại phát hiện Tiểu Thảo nhút nhát đang đứng ở sau cửa chỉ lộ ra cái đầu đang nhìn hắn, bị hắn nhìn thấy lại hoảng sợ như nai coi mà hốt hoảng tránh né đi.

Vẫn còn bình thường.

Lâm Nghị nhẹ nhàng thở ra nói: “Không sao, ngươi lấy cho ta đem đi là được, vừa nãy bỗng nhiên nghĩ đến thôn dân sẽ đến làm phiền ngươi cho nên mới đến xem một chút, không có chuyện gì vậy ta đi trước đây.”

“Chờ một chút, bây giờ trời lạnh, huynh mặc áo mỏng chạy bên ngoài không tốt đâu, trong nhà ta vẫn còn một ít quần áo cũ của chồng, nếu như huynh không chê thì vào nhà thay đi.”

“Đương nhiên không chê, chỉ có điều ta mặc ở bên ngoài là được, không cần phải vào trong đâu.”

Trong thôn vốn có tin đồn về Tần thị, nếu như Lâm Nghị cởi trần ở trong đó bị người nhìn thấy sẽ nói sao đây, vẫn cứ ở bên ngoài là tốt rồi.

Nhìn sắc mặt của Tần thị có chút biến hóa, Lâm Nghị cũng biết là nàng đang suy nghĩ gì cho nên mới vội vàng giải thích nói: “Chớ hiểu lầm, chỉ là trong nhà ta có vợ rồi, ta nói nhiều lời với nữ nhân khác nàng đã muốn nổi đóa rồi, hay là cứ ở bên ngoài đi!”

Nghe Lâm Nghị giải thích, Tần thị không khỏi che miệng cười trộm, nhìn tiểu tử Lâm Nghị khí vũ hiên ngang như vậy thế mà lại sợ vợ, thật là vô cùng đáng yêu.

Tần thị liền đi vào trong phòng lấy ra một bộ áo thô vải gai, quần áo chất vải rất thô nhưng giặt rất sạch sẽ, cũng không có mùi nấm mốc gì, tất nhiên là nữ chủ nhân đã bảo quản bộ quần áo này rất tốt.

Từ một bộ y phục là có thể nhìn ra tình cảm của nàng với trượng phu. Vì sao lại...

Lâm Nghị nghĩ đến đám thôn phụ trước đó có nói, hình như là không có lửa làm sao có khói, hơn nữa Vương Lương đặc biệt thích lão bà nhà người ta chính xác là đã tới thôn Thanh Hà.



Trong lúc nhất thời, Lâm Nghị không biết làm thế nào. Chỉ có điều, hắn cũng không muốn tìm tòi nghiên cứu quá sâu.

Dù sao thì Tần thị có chung thủy với chồng hay không thì không có quan hệ gì với hắn, người ta không gϊếŧ người phóng hỏa, hắn cũng không xen vào.

Về phần giải thích ủy thác của Tần thị, cũng có thể là do Triệu Sơn suy nghĩ nhiều.

Chỉ là, Lâm Nghị căn cứ vào nguyên tắc nên dặn dò Tần thị: “Ta biết tình cảnh của ngươi ở trong thôn bây giờ không tốt lắm, nếu như ngươi cần có thể tới Tĩnh Dạ Ti ở Sa Thành tìm ta.”

Tần thị nghe vậy thì chớp chớp mắt, trong mắt dần dâng lên một tầng nước mắt.

Nàng vội lấy tay che mặt, cảm kích nói: “Đa tạ Lâm ca.”

“Vậy ta xin cáo từ.”

Lâm Nghị không dám ở chung quá lâu với nữ nhân mỗi một cái cau mày mỗi nụ cười đều mang sự mê hoặc này, nói xong cũng tranh thủ thời gian mà chuồn đi.

Tần thị nhìn thấy bóng lưng vội vã rời đi của hắn mà nhịn không được liếʍ môi một cái.

“Hắn có mùi ngon quá...”

Lâm Nghị rời khỏi nơi ở của Tần thị đã nhanh chóng quay về nhà của trưởng thôn, mới đến miếu thổ địa đã nhìn thấy Quản Bất Bình dẫn mấy thôn dân tìm tới.

“Tiểu Lâm, không xong rồi, không thấy thi thể của Hổ yêu đâu cả!”

“Ủa? Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lâm Nghị cũng rất kinh ngạc, lúc này mới qua được một lúc, thi thể của một con hổ lớn như vậy có thể chạy đi đâu được?



“Ta đoán có thể là yêu nhân tà giáo làm, bất cẩn rồi.”

Quản Bất Bình càng nói càng cảm thấy tiếc hận. Sớm biết vậy thì y đã không lén lười.

Trước đó y kêu trưởng thôn và mấy tráng hán đi khiêng xác hổ, y cũng không cần phải làm loại công việc bẩn thỉu cực nhọc này.

Trong lòng hắn nghĩ đến yêu nhân tà giáo kia mặc dù hoạt động ở gần đây nhưng mang theo con tin thì rất bất tiện, không cần thiết phải đi trộm xác hổ hơn ngàn cân này.

Kỳ thật cái xác hổ này nếu nói là đáng tiền thì cũng không quá đáng tiền, trên người nó quý nhất là da hổ thì đã bị Lâm Nghị chém cho tung tóe, chất lượng không được tốt lắm.

Mà hổ tiên* thì lúc trước Quản Bất Bình đã lén cắt đi rồi.

*tờ rim hổ

Loại Hổ yêu thành tinh này đem thứ đồ chơi đó đi ngâm rượu ai uống thì người đó hiểu rõ.

Còn lại một ít đồ vật có giá trị thì chỉ có xương hổ có thể dùng được. Cho nên, bây giờ Quản Bất Bình cũng vẫn chưa hiểu, kẻ tà giáo yêu nhân kia vì cái gì mà không buông tha.

Lâm Nghị lại nói: “Ngươi có từng nghĩ đến điều này hay không, trộm xác hổ và bắt Vương Lương đi không phải là một người?”

“Ta không đến mức xui xẻo như vậy chứ? Ngay tại một cái thôn Thanh Hà nho nhỏ như vậy có thể ẩn giấu nhiều yêu ma quỷ quái như vậy sao?”

Mặc dù lời nói là như vậy nhưng Quản Bất Bình đã cảm thấy có chút không ổn.

Lâm Nghị tiếp tục dẫn dắt nói: “Nói cũng phải, quận Trường Sa này bốn phía chưa từng nghe qua có hổ náo loạn, vì sao bỗng nhiên lại xuất hiện một Hổ yêu mạnh như vậy, không chừng là có...”