Chương 10

Phó Yểu và Đại Lang đang nói, tiểu nhị đã bưng món ăn thứ nhất lại đây. Ngay sau đó, nữ chưởng quầy cùng một nam nhân béo vừa nhìn đã biết là đầu bếp cũng bưng đồ ăn ra tới.

Tổng cộng gồm bốn món mặn, một món canh. Đồ ăn là thịt luộc, cà tím sốt thịt, cá rán và một món đỏ trắng đan xen không biết tên. Canh thì cũng khá đơn giản, Phó Yểu vừa nhìn qua liền biết là canh đậu hũ.

“Các vị, tạm thời chỉ làm ra được mấy món, cảm phiền thứ lỗi...” Sau khi bị thất thần vì vẻ ngoài của mấy vị khách này, đầu bếp mới nói với giọng có chút ngượng ngùng.

“Vậy là được rồi.” Phó Yểu nhận lấy đôi đũa từ tay của Tam Nương, sau đó chậm rãi nhấm nháp.

Không thể không thừa nhận, hương vị của mấy món ăn này quả thật không tệ.

Thịt luộc vô cùng mềm, khi nhấm nuốt lại không vì mềm quá mà mất đi vị thơm của thịt, cá rán thơm giòn, chấm với nước tương vô cùng hấp dẫn người ăn.

Hương vị của cà tím còn đặc biệt hơn hai món kia, thịt bên trong đại khái không phải thịt heo, nước thịt thấm đẫm miếng cà, cắn một miếng liền vô cùng thỏa mãn.

Mà điều khiến Phó Yểu cảm thấy bất ngờ nhất, là món ăn trắng trắng đỏ đỏ cuối cùng này. Hương vị thơm ngát, cắn vào cảm giác tươi giòn, khác với vị ngấy của những món trước, hoàn toàn là tươi mát chua ngọt lạ miệng.

“Thì ra là cùi dưa hấu.” Phó Yểu ăn một miếng, đột nhiên cảm thán một câu: “Làm khó ngươi rồi.”

Đầu bếp cười cộc lốc một tiếng: “Sau bếp không còn nguyên liệu nấu ăn, ta nhìn thấy bên cạnh có dưa hấu định để đêm ăn, cho nên đào rỗng ruột dưa, dùng cùi dưa xào thức ăn.”

“Nguyên liệu nấu ăn chẳng phân biệt đắt rẻ sang hèn, bốn món ăn này có nồng có tươi, cũng là ngươi bỏ tâm tư.” Phó Yểu không hề tiếc lời khen ngợi: “Nói như vậy, ta thật ra càng muốn nếm thử món ăn sở trường của ngươi.”

“Chuyện này không thành vấn đề, nếu ngày mai các vị lại đây, ta sẽ chuẩn bị trước cho mọi người.” Tuy rằng đầu bếp mỗi ngày đều được người ta khen tay nghề tốt, nhưng những lời khen như vậy có bao giờ là chán.

“Được, quyết định như vậy đi.”

Phó Yểu nhanh chóng càn quét sạch thức ăn ở trên bàn dưới ánh mắt kinh ngạc của mấy người trong tửu lâu, xong xuôi liền ký nợ rồi rời đi.

Mà vật thế chấp nàng để lại, chính là một miếng ngọc bội.

Cho đến tận khi khách nhân rời đi, chưởng quầy mới cầm ngọc bội kia lật lên lật xuống xem xét.

Đầu bếp ở bên cạnh có chút lo lắng, hắn không hiểu biết nhiều về các loại đồ quý, nhưng có thể cảm giác được ngọc này rất tốt: “Thứ này sợ rằng có giá trị xa xỉ.”

“Ừm.” Chưởng quầy là một người tâm tư nhạy bén, nàng suy nghĩ một chút, sau đó đem ngọc bội treo ở bên hông.

“Sao nàng lại mang lên?” Đầu bếp hỏi với vẻ tò mò.

“Ta mua không nổi, chẳng lẽ còn không thể mượn của người ta mang một chút?” Chưởng quầy nói như thế, nhưng nàng lại không nói nguyên nhân thật sự cho chồng mình nghe.

Vị khách này không chỉ hỏi về việc có người nào tới tìm tung tích của vị quý nữ trong kinh hay không, cuối cùng còn để lại một miếng ngọc bội giá trị vượt xa tiền cơm.

Nàng cân nhắc một chút, sợ rằng vị khách này cố ý làm như vậy.

Nàng cứ mang miếng ngọc bội này lên trước, nhỡ đâu đến lúc đó thật sự có người tìm tới thì tính sau……

“Đồ vật quý như vậy, không phải là ta sợ nàng đánh mất hoặc bị trộm sao?” Đầu bếp nói xong lại gãi đầu: “Được rồi, nàng thích là được. Vài hôm nữa ta cũng sẽ đi mua cho nàng một miếng.”

Nghe trượng phu nói như vậy, chưởng quầy lập tức vui vẻ, sau đó lại nói: “Vẫn là thôi đi, mua những thứ hoa hòe loè loẹt này có ích lợi gì. Đại Lang sắp đi thi đến nơi rồi, cũng phải chuẩn bị không ít bạc, đây là chuyện lớn. Chờ sau này Đại Lang có tiền đồ, chàng mua cho ta cũng không muộn.”

Không đề cập tới tình cảm của vợ chồng Dương thị tốt như thế nào, Phó Yểu ở bên này ước hẹn ngày mai sẽ tới, ngày hôm sau quả nhiên không nuốt lời.

Thời gian và địa điểm vẫn như cũ, Dương đầu bếp bưng một nồi đất nóng hầm hập tới trước mặt nàng, sau đó lên tiếng giới thiệu: “Đây là món sở trường của ta.”

Song song với việc mở nắp nồi của chưởng quầy, hương khí nóng hôi hổi cũng lập tức bay ra, một bát thịt kho tàu đỏ hồng, béo ngậy xuất hiện trước mắt mọi người.

Chỉ cần nhìn màu sắc thức ăn đã thấy không tồi chút nào.

Phó Yểu hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng thịt bỏ vào trong miệng, cẩn thận nhấm nháp. Sau khi nuốt xuống một hồi lâu sau nàng mới nói: “Ta nhớ món ăn nổi tiếng nhất của tiệm rượu Thái An trong thành Dương Châu là thịt kho ngũ hoa. Món này ngươi nấu rất khá, vậy mà ta có thể cảm nhận được hương vị thức ăn của đầu bếp bọn họ năm xưa. Thật là hoài niệm, đã lâu rồi ta không nếm được hương vị mỹ diệu như vậy.”

Chuong 11

Phó Yểu nghe giọng của người này, thấy hắn kích động như vậy, liền biết đối phương đã hiểu lầm.

Tiệm rượu Thái An được truyền thừa trăm năm, chủ yếu dựa vào danh tiếng của hai vị đầu bếp.

Người thứ nhất tên Triệu Thụy An, là người đặt nền móng thức ăn cho tiệm rượu Thái An, thậm chí bao gồm toàn bộ đồ ăn đặc sắc ở Hoài Dương. Chung quy thì thực khách dưới thời Triệu Thụy An đều công nhận đồ ăn chính tông nhất ở Hoài Dương chỉ có tiệm rượu này.

Về phần người thứ hai, tính toán tuổi tác, hiện tại có lẽ còn đang ở sân sau Triệu gia, vì phục hưng tiệm rượu Thái An mà luyện tập.

Không có Triệu Thụy An, hiện tại tiệm rượu Thái An quả thật không còn như xưa.

“Từng đi ngang qua Dương Châu cho nên nếm thử vài lần.” Phó Yểu cũng không giải thích nhiều, chỉ đáp cho có lệ, sau đó tiếp tục vùi đầu thưởng thức bát thịt kho tàu.

Ăn uống no nê xong, nàng vẫn không trả nợ, lại tiếp tục dùng ngọc bội để gán, sau đó dẫn người rời đi.

Thời gian sau đó, lâu lâu Phó Yểu sẽ đến quán rượu ăn một bữa. Nàng cũng không kén chọn, Dương đầu bếp làm cái gì nàng sẽ ăn cái đó.

Dần dần, vợ chồng Dương thị cũng đã quen với vị khách nửa đêm mới xuất hiện này. Mỗi lần nàng tới, đều chuẩn bị trà thơm tiếp đãi một cách chu đáo.

Cùng lúc đó, vợ chồng Hà thợ mộc cũng đã tu sửa xong phòng chính của đạo quán. Đương nhiên tuy rằng được gọi là phòng chính, nhưng thực tế không gian cũng không rộng, vừa vào cửa đã thấy tượng Tam Thanh, chung quanh là nơi châm nến, ngoài ra không còn gì khác.

Phòng chính sửa xong, những công trình còn lại đều là cơ bản nhất, ví dụ như nhà bếp, phòng bên hông, phòng cho khách, tường bao quanh cũng phải xây lại.

“Bảo Hà thợ mộc sửa sang nhà bếp trước đi.” Phó Yểu phân phó.

Tam Nương vâng lời đáp lại, Đại Lang có chút tò mò hỏi: “Trong quan của chúng ta cũng đâu có ai, vì sao phải sửa cái này trước vậy ạ?”

“Bởi vì quan chủ nhà ngươi rất nghèo, không thể luôn đi ăn trực cơm, cho nên phải tự mình động thủ thì mới có cơm no áo ấm.”

“Hả? Ngài rất nghèo sao?” Đại Lang nghe xong không dám gật bừa. Bởi vì làm gì có người nghèo nào nhắm mắt liền có thể lấy ra một lu bạc trắng? Cho tới bây giờ hắn còn chưa nhìn thấy nhiều bạc như vậy đâu, cho dù là một thỏi trong đó cũng chưa.

Phó Yểu dường như biết được suy nghĩ trong lòng Đại Lang, nàng đen mặt nói: “Bạc kia là ta đi mượn hàng xóm của chúng ta, cả cái đỉnh đồng ngoài cửa cũng thế.”

“Chúng ta còn có hàng xóm ư?” Lúc này hai người còn lại đều nhìn về phía Phó Yểu, bọn họ chưa từng gặp người ngoài, hàng xóm gì ở đây?

“Đúng vậy, là một con quỷ vô cùng keo kiệt và bủn xỉn, chạm vào một văn tiền của hắn cũng phải trả lại.” Phó Yểu hiển nhiên không muốn nói nhiều: “Tóm lại, sau này các ngươi nghĩ cách kiếm bạc đi.”

Tam Nương và Đại Lang: “……”

“Lấy, năng lực của ngài, kiếm tiền không phải, dễ như trở bàn tay?” Tam Nương khó hiểu hỏi lại.

Đại Lang vội vàng gật đầu phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy.”

Giọng nói của Phó Yểu đột nhiên trở nên bi thương: “Không ngờ quen biết lâu như vậy, các ngươi lại không hiểu ta. Ta sao có thể bởi vì tiền tài mà vứt bỏ nguyên tắc làm người của mình. Đừng nói hiện tại, cho dù tương lai sau này, ta cũng sẽ không dùng pháp thuật để đổi lấy thứ tiền tài dơ bẩn kia.”

“……” Tuy rằng lời này nghe có vẻ chính đáng, nhưng sao bọn họ lại cảm thấy không hề có tính thuyết phục vậy nhỉ?

Có điều mấy ngày sau, trước tượng Tam Thanh trong đạo quan vẫn có thêm một cái hòm công đức. Đồng thời, ba cô con gái nhà Phương Nhị cũng bày hàng bán nhang nến trước cửa đạo quan. Tiền thu được do bán nhang nến sẽ được trích ra một phần để đưa cho đạo quan.

Những chuyện này là biện pháp do Tam Nương nghĩ ra. Sau khi Phó Yểu biết, vui mừng khích lệ Tam Nương một phen, còn đáp ứng khen thưởng cho nàng ta.

Có điều Tam Nương lại có ý tưởng khác: “Quan chủ, nếu ta có thể, kiếm thật nhiều tiền, ta có thể sống lại không?”

Đây là chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại nằm trong dự định. Phó Yểu có chút nghiền ngẫm nói: “Đại Lang có thể một lần nữa trở lại nhân thế, ngươi cũng có thể. Chẳng qua việc kiếm tiền cho ta sẽ rất khó khăn. Ngươi xác định lấy điều này làm giao dịch sao?”

Không ngờ thỉnh cầu của mình lại được đồng ý, vẻ mặt của Tam Nương hiếm khi trở nên kích động: “Ta xác định!” Nàng vô cùng xác định luôn là đằng khác!

Tuy rằng sau khi tử vong vẫn được tồn tại dưới một hình thức khác, nhưng nàng vẫn vô cùng hoài niệm ánh mặt trời, hoài niệm khoảng thời gian vui tươi trước kia.

“Được.” Phó Yểu gật đầu: “Ta đây chúc ngươi mọi thứ thuận lợi.”

……

Bóng trăng chiếu qua khe cửa, chẳng mấy chốc đã tới trung thu.

Mùa thu ở Giang Nam tới rất nhẹ nhàng, cũng khiến người ta không hề hay biết. Thật giống như một sáng sớm ngày nọ đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, giật mình nhận ra rằng: “Ồ, thì ra mùa thu đã đến.”