Chương 20

“Nếu không nhờ trò chơi này, chúng ta vốn đã chết trước khi đi vào đây.”

“Bây giờ mỗi một ngày chúng ta sống ở đây đều nhờ trò chơi bố thí cho, chỉ có thể nhận, không thể tìm.”

Tạ Ấn Tuyết lạnh lùng cong môi mỉm cười, trong ánh mắt đậm tình rả rích, đường nét khuôn mặt tinh xảo như Thần Phật từ bi, đến giọng nói cũng mềm nhẹ như thế, nhưng tất cả lại để lộ sự vô tâm lạnh lùng của y: “Mà tôi bằng lòng cứu các người, cho các người sống thêm mấy ngày chính là sự bố thí của tôi.”

“Nếu tôi không muốn, các người làm được gì?”

Tác giả có lời muốn nói:

NPC: Thật ra tôi không giống Thất.

Tạ tay to: Giống, đều xấu.

NPC: ?

---------------------

Nhờ có ánh nến chiếu sáng nên biệt viện Tần Phủ vào ban đêm không hề âm u đáng sợ, ngược lại còn trông rất phồn hoa.

Nhưng thật ra vào lúc này, tất cả người trong sân đều im lặng như bị rút lưỡi, không ai có gan tiếp lời.

Ngọn gió đêm phất qua thổi tung vạt áo lẫn ống tay Tạ Ấn Tuyết, phác hoạ rõ cơ thể yếu đuối gầy gò như đèn dầu sắp cạn của y, nhưng một người trông như bệnh nan y sắp xuống hòm như vậy lại càng khiến những người xung hoảng hốt ngồi im không dám lên tiếng hơn cả quản gia và đám sai vặt mặc đồ liệm như đang đi đưa tiễn người khác.

Đúng vậy…

Đừng nói Vệ Đao vừa tham gia đã nhắc đến Tạ Ấn Tuyết cho bọn họ nghe, có thể mời NPC đưa đò giúp nhưng phải trả giá, dù y không phải… y chỉ là một người tham gia bình thường thì cũng không có nghĩa vụ phải đi cứu người khác.

Cũng là “bố thí” như y nói.

Trò chơi bố thí cho bọn họ, hành động cứu người của Tạ Ấn Tuyết cũng không phải vì y sinh lòng thương xót mà vì y đang bố thí.

Từ này nghe thật ngang tai, thế nhưng lại rất chính xác, là sự thật hiển nhiên không thể cãi lại.

Quản gia đứng một bên làm như không nghe thấy mọi chuyện xảy ra giữa những người tham dự, sau khi Thất ăn uống no say liền tiếp tục đưa thức ăn lên: “Món thứ hai là “Tuyết trắng dưới núi lửa” cậu Tạ chọn do đầu bếp Cửu chế biến, mời chư vị thưởng thức.”

Vừa dứt lời, đầu bếp Cửu con ngươi dựng thẳng lập tức đi theo người hầu bưng đồ ăn đi đến hậu viện.

Tạ Ấn Tuyết vẫn chưa ngồi xuống, hai tay chống mặt bàn đứng thẳng, từ từ ngước lên nhìn người đang đi tới.

Đầu bếp con ngươi dựng thẳng lại cụp mắt, cho tới lúc đi đến cạnh quản gia —— đứng đối diện Tạ Ấn Tuyết mới nâng mi, đáy mắt sâu thẳm như che giấu băng đá ngàn năm khó tan, ẩn giấu khoảng hoang vu vô tận, con ngươi tiếp xúc với Tạ Ấn Tuyết lại bình tĩnh không hề lay động.

“Thì ra đêm nay người nấu cho tôi…” Lông mày Tạ Ấn Tuyết khẽ nhếch, đột nhiên cười lạnh: “Là Cửu à.”

Bình thường Tạ Ấn Tuyết cực kỳ đẹp, dáng dấp như gió trời sương ngọc gặp nhau, lướt qua vô số nhân gian, chỉ là sắc mặt y luôn tái nhợt, môi không chút máu, khiến người khác cảm thấy yếu ớt giống nhành hoa lê mùa xuân mới nở trên vai y.

Đồng thời cũng khiến những ai nhìn y không khỏi lóe lên suy nghĩ viển vông: Nếu y má phấn môi hồng, ánh mắt gợn sóng, vậy sẽ đẹp tới cỡ nào?

Bây giờ Tạ Ấn Tuyết đang cười, hai hàng mày dịu dàng lưu luyến như đang nhìn người tình đã lâu không gặp, thế nhưng Lã Sóc suy nghĩ cẩn thận lại bỗng cảm nhận sát ý rét lạnh lẩn khuất trong giọng nói.

Mà đầu bếp con ngươi dựng thẳng nghe tiếng y thì gật đầu trả lời: “Là tôi.”

Những đầu bếp khác khi đưa đồ ăn tới sẽ không nói nhiều, có lên tiếng cũng không ai muốn nghe. Bây giờ đầu bếp con ngươi dựng thẳng lại lên tiếng trả lời câu hỏi của Tạ Ấn Tuyết dù hắn tích chữ như vàng.

Dứt lời, hắn còn thay người hầu tự bưng đĩa đồ ăn phủ vải đỏ, không đặt giữa bàn tròn giống những đầu bếp khác mà đến gần thanh niên, ưu ái đặt xuống cho một mình Tạ Ấn Tuyết.

Tạ Ấn Tuyết cụp mắt nhìn món ăn đỏ trắng giao nhau —— Cái tên “Tuyết trắng dưới núi lửa” nghe thì lạ, nhưng thật ra là cà chua cắt lát rải đường trắng bên trên.

Y gập ống tay áo, nâng đũa ăn thử một miếng cà chua dính đường trắng, cà chua lành lạnh thơm mềm, vị chua bị đường trắng trung hoà, đến cả mùi vị cũng ngon, gần như hoàn hảo ngang với món cơm trắng hôm qua Cửu nấu.

Chỉ tiếc là món chay.

Trong lòng Tạ Ấn Tuyết tiếc nuối không thôi: Dù sao nếu là món mặn, y sẽ có thể xác định hàm ý của câu “Tôi cậu đều là thịt cá”, tuy đối với y, món chay cũng không phải không thể tìm thấy sai lầm để rút món, nhưng ban ngày Cửu đã nấu cho y một bát chè lê thơm nhuận họng đấy.