Chương 56: Đại ma vương ôn nhu

Thẩm Kỳ Khi hút hít mũi, trên mặt hiện lên một tia mờ mịt: "Sư tỷ hiện tại muốn nói cho ta sao?".

"Ừ." Liễu Sương đặt ngón tay lên khoé mắt đo đỏ của nàng, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên, thanh âm ôn nhu trong trẻo như là đang dỗ dành trẻ con đi ngủ, "Nếu ngươi thành thật như vậy, ta đây cũng muốn nói rõ ràng bí mật của ta."

Nữ chủ hẳn là muốn cùng nàng lẫn nhau trao đổi bí mật, tâm tình Thẩm Kỳ Khi phức tạp vô cùng, chung quy không thể nói: Ngươi chính là do ta viết ra, trên người của ngươi có bí mật nào mà ta không biết? Ngươi toàn thân trên dưới điểm nào ta không hiểu biết? Hừm, ta chính là nhà tiên tri duy nhất ở thế giới này.

"Vậy ngươi nói trước đi." Thẩm Kỳ Khi gục đầu xuống, thanh âm do dự, "Kỳ thật, ta còn một chuyện chưa nói cho ngươi...."

Liễu Sương nâng cằm nàng lên, xem kỹ biểu cảm của nàng, nói: "Không muốn nói có thể không nói."

Thẩm Kỳ Khi vẻ mặt rối rắm, cắn răng nói: "Không, chuyện này phi thường trọng yếu, ta cần thiết phải nói."

"Vậy ngươi nói."

Thẩm Kỳ Khi lúc này hệt như bước lên sân vận động chuẩn bị thi chạy 800 mét, khẩn trương đến muốn nôn ra, nàng hít sâu một hơi, buồn bực mà lẩm bẩm: "Ngươi trước chờ ta ấp ủ một chút được không."

"Vậy ta nói trước." Trong mắt Liễu Sương hiện lên ý cười, nàng chuyên chú mà nhìn Thẩm Kỳ Khi, giọng trầm thấp, "Kỳ thật, ta cũng không thuộc về thế giới này."

"Ô...... A?! Ngươi nói cái gì!!!"

Thẩm Kỳ Khi đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt trừng to giống cá vàng, nghe như sét đánh bên tai, kinh ngạc đến sững sờ tại chỗ.

Wtf, chẳng lẽ nữ chủ cũng là xuyên thư đến đây???

Nhưng mà sự thật càng nghiêm trọng hơn so với nàng tưởng tượng.

Liễu Sương chớp chớp đôi mi, đáy mắt nổi lên một tia đỏ nhàn nhạt, nàng lựa chọn tự mình tầng tầng cởi bỏ lớp áo choàng: "Ta kỳ thật đã sớm trải qua kết cục của quyển sách này, không biết vì sao, lại một lần nữa về tới nguyên điểm."

Khi nói ra những lời này, dáng ngồi nàng bất biến, khí chất lại từ bình đạm ôn hòa chuyển biến đến bén nhọn, phảng phất rốt cuộc lộ ra bộ mặt chân thật nhất. Những linh hồn quỷ thần quấn quanh thân nàng, sinh sôi dò ra từng cái tay hư ảo kèm với tiếng cười nhẹ hừ hừ làm người không rét mà run.

Sương đen không tiếng động chảy ra từ cổ tay áo Liễu Sương, theo cánh tay chậm rì rì mà bò lên, cuối cùng dịu ngoan ghé vào cổ nàng. Trong mắt nàng lập loè tia máu, làn da tái nhợt, tóc đen như màn đêm sâu thẳm, môi đỏ tươi đẹp, hoàn toàn đã chân chính hoá ma.

Nguy hiểm, thần bí, sâu không lường được.

"Trở lại một đời, ta vẫn chưa phát hiện bất luận cái gì dị thường, sau đó liền gặp ngươi —— ngươi là biến số duy nhất ở thế giới này."

Thẩm Kỳ Khi thật sự đã thay đổi rất nhiều sự tình.

Người này nguyện ý cùng nàng làm bằng hữu, bảo hộ nàng không cần hồi đáp, thậm chí không tiếc trả giá sinh mệnh nguy hiểm. Tấm lòng chân thành nhiệt tình như thế, Liễu Sương khó có thể chống đỡ, giống như là ánh mặt trời mùa hè loá mắt, chiếu sáng cánh đồng hoang vu giá rét.

Ai cũng vô pháp cự tuyệt tia sáng ấm áp.

Dần dà, Liễu Sương cảm thấy, ở chỗ này gặp được Thẩm Kỳ Khi như vậy, sinh hoạt thú vị hơn nhiều so với thế giới ban đầu. Nàng nếm tới tư vị mà kiếp trước chưa từng có, được quý trọng, được bảo hộ, tình cảm mới lạ phát sinh làm nàng càng khó có thể bứt ra rời đi.

Toàn bộ quá trình, Thẩm Kỳ Khi vẫn ngồi yên không nhúc nhích, tựa như bức điêu khắc sống động.

Ánh mắt Thẩm Kỳ Khi như là đang nhìn một cái gì đó kinh khủng đến cực điểm, nàng giật giật môi, phát ra thanh âm khàn khàn: "Cho nên, ngươi là, trọng sinh tới?".

Liễu Sương nhếch cằm, tươi cười bất biến: "Cũng có thể nói như vậy."

Thẩm Kỳ Khi tức khắc đứng dậy, cọ lui về phía sau vài bước, cả người dán lên vách lều, môi nàng mấp máy, trong mắt nồng đậm sợ hãi.

Liễu Sương ôn nhu như thường hỏi: "Ngươi làm sao vậy?".

Thẩm Kỳ Khi nhìn sư tỷ thanh lãnh trích tiên vẫn hệt như ngày xưa....

Không không không, này đã không phải sư tỷ của nàng a!

Đây là Liễu · hắc hóa đại ma vương · Sương!

Là nữ chủ phiên bản hậu kỳ, chân đá Thiên Đạo tay đánh thần tiên! Là phiên bản mà một ngón tay cũng đủ nghiền nàng thành bột!

Thẩm Kỳ Khi giơ hai tay lên ôm đầu, duy trì tư thế ngồi xổm co ro trong góc.

Trời ơi! Ta đã làm những gì a!

Ta thế nhưng khen nữ chủ đã hắc hóa là yếu đuối mong manh ôn nhu đáng yêu!

Ta thế nhưng khoác lác đòi bảo hộ người có sức chiến đấu mạnh nhất toàn quyển sách này!!

Ta thế nhưng hôn nàng!!!

Ta, ta thế nhưng còn tơ tưởng thèm muốn thân thể nàng! Tồn tại không tốt sao???

Liễu Sương vậy mà không có lập tức nghiền nàng ra thành tro, mà là phối hợp nàng tiếp tục diễn, tự mình ngụy trang thành một bông hoa nhỏ đáng thương yếu đuối mong manh, kỹ thuật diễn này thật không phải tầm thường a....Có ý đồ gì? Chơi đùa với nàng rất thú vị sao?!

Thẩm Kỳ Khi quả thực không đứng nổi, chân mềm nhũn. Nàng sâu sắc hoài nghi chính mình khả năng sống không quá hôm nay.

......Từ từ, nếu bây giờ nàng nói ra mình là tác giả, có khi nào lập tức bị treo lên tường thành phơi xác?!

Thẩm Kỳ Khi nháy mắt túng quẫn, rất biết giữ gìn mạng sống mà đem lời định nói nuốt vào trong bụng.

Vẫn là để sau rồi nói, lần sau nhất định nói!

"Ngươi không nói ta cũng không có phát hiện." Đón lấy ánh mắt Liễu Sương, Thẩm Kỳ Khi gian nan nhấc lên khóe miệng, "......Sư tỷ thật là lợi hại a."

Liễu Sương rủ mắt, lông mi dài mảnh nhẹ nhàng rung động, vô cớ để lộ ra vài phần yếu ớt vô tội: "Ngươi sợ hãi sao?".

Thẩm Kỳ Khi nháy mắt nghẹn ngào: "Không có không có, ta chỉ là có hơi khó tiếp thu......" Không phải có hơi, là cực kỳ.

Nàng chỉ là đang không biết nên dùng tư thái gì đối đãi Liễu Sương. Những món đồ nhỏ bé nàng tặng cho đối phương, Liễu Sương ngoắc ngoắc ngón tay liền có thể nhẹ nhàng được đến, thành ra những thứ xuất từ chân tình kia có vẻ không đáng giá nhắc tới.

Hiện giờ thân phận đảo ngược, người cường đại từ nàng biến thành Liễu Sương, nàng cũng không có lý do đi che chở đối phương.

Dù ngợp trong sợ hãi, Thẩm Kỳ Khi lại bỗng nhiên cảm thấy mất mát khó có thể nói nên lời.

"Ngươi đừng nghĩ nhiều." Liễu Sương nhìn nàng, nói, "Ta vẫn là ta, ngươi vẫn là ngươi."

Thẩm Kỳ Khi cất giọng khàn khàn: "......Ta cảm thấy không có đơn giản như vậy." Cả người vẫn rúc ở trong góc run rẩy, giống một cái nấm nhỏ đáng thương.

Liễu Sương thở dài, nàng kỳ thật đoán được Thẩm Kỳ Khi sẽ có phản ứng thế này.

Bất quá chuyện này, sớm hay muộn cũng phải nói ra, không thể vẫn luôn giấu mãi, nếu không ngày sau các nàng khó có thể ở chung.

Liễu Sương nói: "Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi."

Liễu Sương nói xong, hắc ưng ngồi xổm trên bàn liền vỗ cánh, chủ động bay đến trên vai Thẩm Kỳ Khi, thân mật cọ cọ chóp mũi nàng.

Thẩm Kỳ Khi nhìn hắc ưng, theo bản năng vuốt vuốt lông nó, rồi đột ngột thốt lên: "Vậy là, trước giờ đoàn sương đen bảo hộ ta, còn có con ưng này......đều là sư tỷ làm ra?"

Liễu Sương ngập ngừng, hơi hơi gật đầu.

Thẩm Kỳ Khi dùng tay vỗ đầu: Ta mẹ nó sớm nên nghĩ tới!

Cẩn thận ngẫm lại, mỗi lần nàng gặp nạn, không phải Liễu Sương đều ở đấy sao! Chẳng qua nàng tư duy theo quán tính cảm thấy Liễu Sương khẳng định là người yếu nhất nơi này, tuyệt đối không thể là "Thế ngoại cao nhân" bảo hộ nàng.

Nàng còn vô cùng cao hứng mà ở trước mặt Liễu Sương thảo luận về thân phận "thế ngoại cao nhân", không ngờ người này xa tận chân trời gần ngay trước mắt. Cú vả thật sự tới quá nhanh, làm Thẩm Kỳ Khi đờ đẫn mặt mày.

Từng đợt da gà xông ra, nàng xấu hổ đến mức có thể sử dụng ngón chân moi lên một đống đất cao chọc trời.

"......"

Thẩm Kỳ Khi không nói lời nào, hai người lâm vào trầm mặc bối rối.

Liễu Sương chợt bước tới trước, hơi cúi người xuống, chuyên chú nhìn Thẩm Kỳ Khi.

Thanh âm nàng nhẹ như tuyết mịn: "Ngươi không tin ta sao?".

Thẩm Kỳ Khi trốn tránh ánh mắt: "Không phải, ta đương nhiên tin tưởng sư tỷ."

Liễu Sương nói: "Nhưng ta cảm giác ngươi thực sợ hãi."

Thẩm Kỳ Khi thấp giọng nói: "Ta chỉ là trong khoảng thời gian ngắn khó có thể tiếp thu, sư tỷ không ngại để ta tiêu hóa một chút đi."

Liễu Sương rủ mắt: "Xin lỗi, ta thật ra từ rất sớm đã muốn nói cho ngươi, lại trước sau không tìm được cơ hội, chưa từng nghĩ tới sẽ dùng việc này trêu chọc ngươi."

Thẩm Kỳ Khi càng thêm tự trách, vội vàng nói: "Sư tỷ không cần xin lỗi, mới đến, mọi người đều lẫn nhau không hiểu rõ tình cảnh, có một chút tâm tư phòng bị cũng thực bình thường." Ít nhất ngươi đã thành thật bỏ đi áo choàng, mà ta liền cởi cũng không dám cởi.

Liễu Sương nhẹ mỉm cười, giống như gió xuân phớt qua cành đào, băng tuyết thoáng chốc tan rã: "Tốt."

Thẩm Kỳ Khi nhìn gương mặt như ngọc trắng nõn của đối phương, trái tim không biết cố gắng lại mềm nhũn —— đại ma vương thì thế nào! Ta cứ đi theo con tim! Còn không phải là level công lược bay lên thêm vài cấp bậc thôi sao, không sợ!

Lời tuy là thế, nhưng nàng vẫn chết nhát mà chớp đôi mắt, đáng thương nói: "Sư tỷ, ta còn không có chuẩn bị sẵn sàng, cái bí mật thứ hai có thể tạm thời không nói sao?"

"Đương nhiên có thể." Liễu Sương duỗi tay kéo nàng đứng lên, phủi phủi tro bụi, "Ngươi muốn chừng nào nói đều được."

Thẩm Kỳ Khi quả thực bị kí©h thí©ɧ, tim đập bịch bịch: Đại ma vương trải qua giông bão tàn khốc mà lại ôn nhu như vậy, đây là sự tồn tại chân thật sao? A a a, ok ta quá có thể a! (Câu này được dùng nhiều bên Trung, thấy trai gái đẹp liền nói ta có thể, kiểu đúng gu rồi đó muốn mlem)

"Thời điểm không còn sớm, trước đi ra ngoài ăn sáng." Liễu Sương cười cười, "Triệu sư huynh có lẽ đang sốt ruột chờ."

Thẩm Kỳ Khi gật gật đầu, chần chờ nói: "Chuyện chúng ta vừa mới nói, tạm thời không cần nói cho những người khác thì tốt hơn nhỉ?"

Vẻ mặt Liễu Sương bình tĩnh đạm nhiên, tựa hồ cũng không để trong lòng: "Ta sao cũng được."

Nghĩ đến hiện giờ Liễu Sương lực lượng siêu quần, tất nhiên sẽ không sợ hãi bại lộ trước mặt đám Tu Tiên giới cổ lỗ sĩ kia. Thẩm Kỳ Khi nghĩ nghĩ, nói: "Vậy vẫn là gạt đi."

Hai người đơn giản rửa mặt xong đi ra lều trại, Triệu Kha đã đốt lửa lên, tay cầm một xâu củ sen, nghe được thanh âm thì ngẩng đầu lên: "Các ngươi tỉnh rồi?" Tầm mắt dừng trên mặt Thẩm Kỳ Khi, hắn sửng sốt, "Tiểu sư muội, đôi mắt vì sao sưng đỏ như vậy?".

Thẩm Kỳ Khi vừa mới khóc thật sự thảm, đôi mắt cũng sưng lên, nàng vội vàng dùng tay áo lau lau mặt: "Không có gì, lúc trước cùng sư tỷ đã xảy ra một ít tranh chấp, đã hòa hảo."

Triệu Kha liên tưởng sự tình đêm qua Liễu Sương hỏi hắn, tâm tư ngộ đạo: Thì ra quan hệ tốt cỡ nào cũng sẽ cãi nhau.

Hắn gật gật đầu, nói: "Cởi bỏ hiểu lầm, không còn gì tốt hơn."

Ba người ngồi xuống, điểm tâm là củ sen mà Triệu Kha cầm trên tay, củ sen này là hắn mang theo đến đây, đã tri kỷ cắt thành từng lát, xiên vào thanh tre nhỏ, hương vị ngọt thanh giòn giòn, phi thường mới mẻ.

Đương ăn, một trận gió thổi tới, Thẩm Kỳ Khi trùng hợp mở miệng ra, thực bất hạnh mà ăn vào một miệng cát vàng. Nàng nhăn mặt, buồn bực nói: "Hôm nay gió thật lớn a."

Liễu Sương nhìn sắc trời phương xa, khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: "Gió cát muốn tới."

Triệu Kha sửng sốt: "Gió cát?".

Hắn ngẩng đầu, tiếng gió rít bên tai, càng thêm rõ ràng, như là phương xa có người đang kêu khóc rống giận, nghe qua có vài phần khủng bố.

Thẩm Kỳ Khi tạm dừng động tác, củ sen trong tay cũng không còn thơm: "......Không phải là bão cát đó chứ?".

Vừa dứt lời, cuồng phong gào thét, một cái cây khô cách đó không xa kẽo kẹt một tiếng cắt đứt thành hai nửa, đổ ầm trên mặt đất.

Nàng ngẩng đầu, mặt trời mới mọc lên cao giờ đây đã trở nên âm trầm, đất trời u ám hỗn độn, cát vàng bị lốc xoáy thổi tung đầy trời. Không ít cây nhỏ xung quanh xiêu vẹo ngả nghiêng, thop thóp nằm rạp xuống.

Thẩm Kỳ Khi chưa từng chính mắt gặp qua bão cát, nàng trước từng ở khu vực Lâm Hải chỉ có thể nghiệm qua cảm giác bị cắt nước cắt điện sau khi cơn bão quét qua, hiện giờ không khỏi trừng to hai mắt: "...... Ta này....cái miệng quạ đen!"

Chân trời xa xôi, một bức tường vàng ập tới càng ngày càng gần, rất có cảm giác áp bách, nó dần dần cắn nuốt không trung xanh thẳm, ngay cả thái dương cũng bị che khuất, chỉ còn lại sáng tối le lói. Trong khoảnh khắc, khắp đại địa bị hắc ám cùng tiếng gió thổi quét tan hoang.

Cổ họng ba người khô khốc, gió bão đã sắp tới đây.

Mặt mày Liễu Sương trầm xuống, "Nhanh tiến vào trốn trong lều!" Giọng điệu khẩn cấp, hai người kia lấy lại phản ứng, lập tức đứng lên, chạy vào trong lều.

Mới vừa dừng bước chân, thanh âm Triệu Kha liền vang bên tai, chắc là dùng thuật truyền âm, giọng hắn gấp gáp: "Nhị vị sư muội, lều trại này chỉ là linh khí dùng để cư trú, không có quá nhiều tác dụng phòng ngự, ngàn vạn lần nhớ cẩn thận!"

Thẩm Kỳ Khi vội vàng nói: "Sư huynh cũng phải cẩn thận a!"

Ở trong lều nhỏ tối tăm nghe tiếng gió càng ngày càng gần, Thẩm Kỳ Khi gắt gao dựa vào Liễu Sương, tim đập như nổi trống.

Liễu Sương nắm lấy tay nàng: "Đừng sợ."

Thẩm Kỳ Khi theo bản năng thả lỏng cả người. Đúng vậy, bên cạnh nàng còn có nữ chủ a, có cái gì mà sợ hãi chứ?

"Thuỷ kính ở bên ngoài, ta hiện tại không tiện làm quá nhiều động tác." Liễu Sương nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay nàng, "Nhưng ngươi yên tâm, sẽ không có việc gì."

Thẩm Kỳ Khi ngẩng đầu, nhìn khuôn cằm xinh đẹp của Liễu Sương, cảm nhận được một loại an tâm mãnh liệt. Nàng nắm chặt tay Liễu Sương, ừ một tiếng.

Bỗng nhiên, một trận thanh âm lộp bộp sàn sạt vang lên, như tiếng mưa đập vào trên cửa sổ. Thẩm Kỳ Khi nín thở lắng nghe, không, này không phải mưa, là cát vàng!

Cát vàng đã tràn ngập bên ngoài lều, bầu trời đen kịt, hoàn toàn không còn thấy được gì. Gió lốc tàn khốc đem những nơi nó lướt qua nghiền thành mảnh nhỏ.

Cuồng phong như đao, thế tới rào rạt, lều trại thấp bé cuối cùng bị xốc tung lên. Thẩm Kỳ Khi nuốt xuống một ngụm, thình lình cảm giác cả người bị thứ gì bao bọc lấy.

Nàng trợn hai mắt, bốn phía đã là một mảnh đen nhánh.

"Sư tỷ?!"

Nhưng mà thanh âm nàng đã bị vô tận tiếng gió nuốt chửng, không hề hồi âm.

Thẩm Kỳ Khi trong lòng lộp bộp một chút, nàng vươn tay, đột ngột chạm đến một đồ vật lưu động.

Đó là xúc cảm mà nàng không hề xa lạ, như là thanh tuyền róc rách chảy qua lòng bàn tay, lưu lại một tia lạnh lẽo nhột nhạt.

Là sương đen.

Thẩm Kỳ Khi thả lỏng lại, Liễu Sương tựa hồ là dùng sương đen bọc cả người nàng vào trong.

Không gian bịt kín nhỏ hẹp, trừ bỏ tiếng gió nghe không rõ bất luận cái gì thanh âm. Sương mù quấn quanh đầu ngón tay, Thẩm Kỳ Khi nhỏ giọng hỏi: "Sư tỷ của ta có ổn không?".

Vài tia sương đen giống như kẹo bông gòn xé rách mở ra, từ bốn phía chia tách lại lần nữa trọng tổ. Cuối cùng thành hình như là tấm màn sân khấu, Thẩm Kỳ Khi sửng sốt, chỉ thấy trên tấm màn đen có dòng khí lưu