Chương 12: Tả Sứ Ma Giáo?

Đánh một trận, lửa giận của Quỷ Mẫu giống như cũng đã tan biến ít nhiều. Giọng điệu dần dần hòa hoãn :"Tả sứ, ngươi cũng phải hiểu cho bổn cung, bổn cung tất cả đều là vì tốt cho ngươi."

"Phải biết, ả tiện nhân kia đang cố gắng giúp nhi tử của ả tranh đoạt chức vị giáo chủ. Nếu cứ để tên tạp chủng đó vượt qua ngươi như vậy, ngươi sớm muộn cũng sẽ vô duyên với chiếc ghế giáo chủ mà thôi, có biết không?"

"Đã rõ." Dịch Thuỷ Hàn lạnh giọng trần thuật, cảm xúc bình đạm không chút gợn sóng.

Bởi vì những lời này, từ nhỏ tới lớn, hắn đã sớm nghe khoảng ngàn lần có hơn.

Thấy Dịch Thuỷ Hàn ngoan ngoãn nghe lời, Quỷ Mẫu liền gật đầu vừa lòng. Bất chợt, bà lại nghiêng người hỏi :"Đúng rồi, bổn cung nghe nói, ngươi có nuôi một đầu ngũ vĩ Thiên Hồ có đúng không?"

"Chỗ của bổn cung vừa vặn còn thiếu một chiếc khăn lông giữ ấm, nếu không..."

Đáy lòng run lên, tràng diện này, mang cho Dịch Thuỷ Hàn một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Nắm tay bên dưới lớp áo chậm rãi siết chặt. Nhưng biểu lộ trên mặt hắn vẫn vô cùng đạm mạc, hoặc phải nói là lãnh tình :"Quỷ Mẫu ưa thích, liền cứ lấy."

Quỷ Mẫu chăm chú nhìn lấy từng biểu cảm một trên mặt Dịch Thuỷ Hàn, nhưng vẫn không nhận ra được một điểm dị dạng nào. Vì vậy, bà liền bất chợt bật cười, phất tay.

"Không cần đâu, bổn cung chỉ là đùa với ngươi mà thôi. Thứ ngươi ưa thích, bổn cung làm sao lại nỡ cướp đi được chứ?"

"Được rồi, ngươi ra ngoài đi." Chống cằm, Quỷ Mẫu liền đứng dậy, đi vào sâu trong đại điện :"Một năm này ngoan ngoãn ở trong Ma giáo, bầu bạn Anh Anh."

"Vâng." Hành lễ xong, Dịch Thuỷ Hàn liền đẩy ra cửa lớn đại điện.

Dịch Thuỷ Hàn chỉ vừa xuất hiện, một âm thanh mềm mại liền đã vang lên :"Hàn ca ca!"

Chủ nhân của giọng nói này là một thiếu nữ mặc một bộ váy xòe tà màu phấn hồng. Gương mặt thanh tú, xinh đẹp động lòng người, mắt hạnh ngấn nước, tựa như hoa đào tháng ba.

Không nhìn thẳng nàng, Dịch Thuỷ Hàn vẫn đi về trước. Thấy vậy, thiếu nữ cũng không xấu hổ, trái lại còn trực tiếp chạy tới, cùng hắn đi song song.

"Ta nghe nói huynh bị a di gọi vào đại điện, a di có phải lại đánh huynh rồi không? Huynh đừng lo, lát nữa ta sẽ giúp huynh nói chuyện..."

"Đúng rồi, một tháng này huynh đi đâu? Tại sao không trở về Ma giáo? Ta còn đi báo với a di, nhờ ngài tụ tập binh mã đi tìm huynh..."

"Là ngươi báo tin?" Bắt được trọng điểm trong lời nói của nàng, Dịch Thuỷ Hàn liền liếc mắt nhìn sang.

Ánh mắt lạnh lùng này, dọa Liễu Ninh Anh sợ hãi không thôi. Không khống chế được mà lùi về sau vài bước.

Bình thường, mặc dù hắn không để ý tới nàng, thái độ phi thường đạm mạc. Nhưng hắn cũng chưa từng dùng loại ánh mắt đó nhìn nàng a!

"Ta...ta xin lỗi..."

"Cút đi." Cố nén xuống sát tâm, Dịch Thuỷ Hàn liền băng lãnh ném lại hai chữ, cất bước rời đi.

--------------------------------

Lúc này, Lục Hợp Thành.

Mang theo tượng màu, Thẩm Dao Dao cũng đi vào trong Vạn Tiên Lâu - tửu lâu lớn nhất nơi đây.

Quen đường quen nẻo, hắn liền đi vào trên nhã gian lầu ba. Đem cửa phòng đẩy mở.

Không ngoài dự liệu, hắn liền nhìn thấy được một người đã ngồi đợi từ trước.

Đối phương mặc một bộ tử sắc cẩm bào, dung mạo tuấn lãng như yêu ma, mang theo một cỗ tà khí, dụ người sa ngã. Chỉ cần ngồi một chỗ liền đã khiến người không nhịn được mà mê mẩn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, mắt phượng của hắn liền nâng lên, môi mỏng khẽ nhếch :"Thẩm tiểu đệ, ngươi tới rồi sao? Ta đợi ngươi rất lâu rồi a."

"Ca ca của ngươi trở về rồi?"

"Phải. Huynh ấy vừa quay về lúc sáng." Tiện tay đóng cửa phòng lại, Thẩm Dao Dao liền đi đến ngồi xuống trước mặt nam tử, cũng không bị dung mạo của đối phương đả động.

Thấy hắn vừa ngồi xuống liền đã tự rót một chén rượu, Dịch Thiếu Phong liền khiêu mi :"Sao vậy? Ca ca ngươi trở về, cớ gì trông ngươi lại không vui vậy a? Cùng ca ca cãi nhau?"

"Không phải, ta mới không cãi nhau với ca ca đâu." Uống xong một chén rượu, Thẩm Dao Dao đã lập tức đưa tay rót thêm một chén :"Nói chung là mọi chuyện rất rối rắm, có nói ngươi cũng không hiểu được đâu."

Thẩm Dao Dao khoát tay, ánh mắt vẫn còn ẩn chứa buồn bực. Lúc này, nhớ tới mục đích chính của mình khi tới đây, hắn liền lập tức đánh lên tinh thần, đem tượng màu lấy ra.

"Đúng rồi, ngươi quen biết rộng, có nhận biết kẻ này hay không?"

Dù sao nhìn bộ dáng của kẻ này không tầm thường, e rằng thân thế cũng sẽ bất phàm.

Tùy ý đem tượng màu cầm lên, vừa nhìn thấy hình dáng của nó, mắt phượng của Dịch Thiếu Phong liền hơi nheo lại. Sau đó, mới chậm rãi trừng lớn :"Ngươi tìm kẻ này làm gì?!!"

"Không phải ta tìm, là ca ca ta." Thẩm Dao Dao lắc đầu, đồng thời, cũng chú ý tới biểu hiện khác lạ của hắn :"Làm sao? Ngươi rốt cuộc là có nhận biết hay không?"

Chỉ là, nói nói, ánh mắt Thẩm Dao Dao khẽ nhìn tượng màu, sau đó lại chuyển tới trên gương mặt nhân thần cộng phẫn kia của đối phương. Thần sắc trên mặt chậm rãi cứng lại, có chút vi diệu.

"Khoan đã...Lý Phong...sao ta cảm thấy, tượng màu này lại giống ngươi đến sáu phần vậy a. Cái cằm này, môi này, sườn mặt..."

"Ngươi nhìn lầm rồi, mắt của ta là mắt phượng, cùng hắn một chút cũng không giống." Dịch Thiếu Phong ngay lập tức liền phủ nhận. Đồng thời cũng đem Dịch Thủy Hàn bán.

"Hơn nữa, người được điêu khắc này chính là Tả sứ Ma giáo Dịch Thuỷ Hàn a. Một cái vô danh tiểu tốt như ta làm sao có thể giống hắn được chứ."

Không làm Dịch Thiếu Phong thất vọng, sự chú ý của Thẩm Dao Dao xác thực đã thành công bị dời đi. Hắn khẽ lẩm bẩm lặp lại cái tên này :"Tả sứ Ma giáo...Dịch Thuỷ Hàn sao..."

"Quả nhiên, Ma giáo đều là một đám ô hợp, cặn bã không ra gì!"

Dịch -cặn bã- Thiếu Phong :.....................

Xin lỗi, nhưng hắn kỳ thực cũng có tông tịch Ma giáo a.