Chương 40: Nhà.

"Huynh cởi khăn che mắt ra đi, ta giúp huynh rửa vết thương." Lỗ tai nóng lên, Thẩm Phiêu Tuyết rất nhanh liền đã nói lảng sang chuyện khác.

Thế nhưng, yêu cầu này của y lại bị Dịch Thuỷ Hàn bác bỏ. Hắn lắc đầu, né tránh y đυ.ng chạm, sau đó mới nói :"Rất đáng sợ."

Chỉ ba chữ, nhưng lại khiến bàn tay Thẩm Phiêu Tuyết không khỏi khựng lại. Bộ dạng dè dặt này của hắn, xác thực là khiến y không vui chút nào.

"Không đáng sợ." Nói xong, không quản Dịch Thuỷ Hàn ngăn cản, Thẩm Phiêu Tuyết đã đưa tay vịn lấy hai bên thái dương của hắn, bắt hắn đưa mặt về phía y. Sau đó liền đem mảnh vải này tháo xuống.

"Tuyết..."

"Ngồi yên." Giọng điệu nghiêm khắc không cho cự tuyệt. Chỉ là, đến khi đem khăn tháo xuống, nhìn thấy thương thế của hắn. Thẩm Phiêu Tuyết vẫn là không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

"Huynh rốt cuộc đã cùng ai đánh nhau, vì sao..."

Y vốn nghĩ, thương thế của hắn sẽ giống như trong phim, vô tình bị kiếm xẹt qua, hoặc là bị người ném độc dược vào mắt.

Thế nhưng, khi nhìn hai lỗ hỏng trống không, không ngừng đổ máu trên gương mặt tuấn mỹ này, y mới biết chính mình đã nghĩ quá đơn giản rồi.

Đôi mắt của hắn, là bị người đào xuống!

Phát hiện giọng nói của Thẩm Phiêu Tuyết có chút run rẩy, cho rằng y đang sợ hãi. Dịch Thuỷ Hàn liền gấp rút muốn lảng tránh, chỉ là, đã lập tức bị hành động kế tiếp của y chặn đứng.

"Huynh ngồi yên đó, không được nhúc nhích. Bây giờ ta đúng là có hơi sợ, nhưng nhìn nhiều vài lần liền sẽ quen thôi." Cố nén cảm giác e ngại, Thẩm Phiêu Tuyết liền đem khăn nhúng vào trong nước nóng. Bắt đầu vắt khăn, lau chùi vết máu khô cho hắn.

"Nếu đau, huynh liền nhớ nhắc ta một tiếng."

Theo khăn nóng lau chùi qua máu đọng, chậu nước nóng trên bàn cũng dần dần bị nhiễm đỏ. Rốt cuộc, sau khi cẩn trọng chùi sạch vết máu, Thẩm Phiêu Tuyết liền dùng dây vải đen đem hai mắt của hắn quấn lại.

"Xong rồi. Ta siết có chặt quá không?" Nhẹ nhàng đem dây vải buộc lại, Thẩm Phiêu Tuyết liền ôn nhu hỏi.

Đưa tay sờ sờ khăn bịt mắt, Dịch Thuỷ Hàn liền lắc đầu. Nhưng chưa để hắn nói gì, Thẩm Phiêu Tuyết đã bất ngờ cúi đầu, đặt một nụ hôn lên mi tâm của hắn :"Huynh ở đây đi, ta đi thu dọn đồ đạc."

Nói xong, Thẩm Phiêu Tuyết liền đã lập tức bưng lấy thau nước, có chút ý vị chạy trối chết mà nhanh chân rời khỏi.

Đến tận nửa khắc sau, y mới lần nữa quay trở về. Cùng Dịch Thuỷ Hàn dùng bữa.

Bởi vì giáo dưỡng từ nhỏ, nên Dịch Thuỷ Hàn ăn uống rất ưu nhã, động tác đều như từ trong tranh họa ra, khiến người có cảm giác cảnh đẹp ý vui. Đặc biệt, khi ăn, hắn còn sẽ không nói chuyện. Nên bầu không khí ở trong phòng cũng vô cùng tĩnh mịch, chỉ có tiếng bát đũa va vào nhau.

Đêm đến, thấy Dịch Thuỷ Hàn cầm theo gậy trúc, giống như muốn ra ngoài. Vốn đang cởi y phục, Thẩm Phiêu Tuyết liền dừng tay lại, nghi hoặc hỏi :"Huynh đi đâu đó?"

"Ra ngoài."

"Tại sao phải ra ngoài chứ? Huynh ở lại đây ngủ cùng ta đi." Không cho phép Dịch Thuỷ Hàn cự tuyệt, Thẩm Phiêu Tuyết liền đã nắm lấy tay áo của hắn, kéo vào trong.

"Bất kể nói cái gì. Hôm nay huynh cũng phải ngủ cùng ta."

Nói xong, Thẩm Phiêu Tuyết liền đem gậy trúc của hắn đoạt lại. Đồng thời lại dìu hắn ngồi xuống giường. Bắt đầu khom lưng cởi giày cho hắn.

"Ta có thể làm được." Không quen để người khác phục vụ, Dịch Thuỷ Hàn liền lên tiếng ngăn cản. Nhưng lại bị Thẩm Phiêu Tuyết đỗi trở về.

"Ngồi yên!"

Đến khi đã đem giày của Dịch Thuỷ Hàn thoát xong, Thẩm Phiêu Tuyết mới vỗ vỗ đầu giường, hất cằm nói :"Huynh nằm ở bên trong đi. Ta muốn ngủ ở ngoài."

Mặc dù Thẩm Phiêu Tuyết không nói, nhưng Dịch Thuỷ Hàn vẫn lập tức nhìn thấu được dụng ý của y. Trong lòng nhất thời lại dâng lên ngọt ngào.

Y nhất định là sợ hắn thị giác không tiện, buổi sáng thức dậy sẽ trượt tay, trượt chân rơi xuống sàn. Hơn nữa, còn sợ hắn lén lút bỏ rơi y một lần nữa.

Dịch Thuỷ Hàn nghiêng người nằm đến trong vách tường. Ngay lập tức liền cảm nhận được một luồng nhiệt khí dán vào người. Sau đó, trong lòng liền nhiều ra một thân thể ấm áp.

"Huynh không phải vẫn còn chỗ hữu dụng sao? Hôm nay nóng nực, vừa vặn có thể đem huynh xem thành nước đá giải nhiệt." Cười trêu chọc hắn, Thẩm Phiêu Tuyết liền ở trong lòng hắn tìm một chỗ thoải mái. Nhưng lại không dám động quá mạnh, sợ đυ.ng đến vết thương của hắn.

"Bạch ca ca, tim của huynh đập thật nhanh." Lắng nghe tiếng tim đập vang vọng bên tai, Thẩm Phiêu Tuyết liền nhắm mắt nói :"Ta nghe nói, chỉ khi ở trước mặt người mình thích, tim của một người mới gia tăng tốc độ đập."

"Vậy...huynh thích ta sao?"

Đưa tay vuốt nhẹ tóc y, Dịch Thuỷ Hàn liền trầm giọng hồi đáp :"Thích."

Nằm trong lòng hắn, lắng nghe tiếng gió thổi qua khe cửa. Cùng mùi hương hoa quế từ ngoài sân ghé qua, Thẩm Phiêu Tuyết lại bất chợt mở lời.

"Bạch ca ca, ta nhớ nhà quá."

"Không biết bao lâu nữa, chúng ta mới về tới nhà đây..."

Tâm khẽ co rút, bàn tay Dịch Thuỷ Hàn liền lướt qua sống lưng Thẩm Phiêu Tuyết, từ phía sau ôm chầm lấy y. Cổ họng lăn qua lộn lại, cuối cùng vẫn trầm giọng nói :"Sắp rồi."

Hắn biết, bản thân đang lừa y, cũng tự lừa chính mình. Bởi vì bọn họ, đã sớm không còn thứ gọi là "nhà".