Chương 43: Thân Ảnh Quen Thuộc.

Thẩm Phiêu Tuyết lúc nhỏ đã từng sinh sống trên thảo nguyên, vốn cũng không phải là công tử kiều quý gì, nên rất dễ dàng liền tìm đường chạy khỏi rừng cây.

Như Dịch Thuỷ Hàn nói, mục đích của những kẻ này rõ ràng chính là hắn. Cho nên, một đường hỏi thăm tiều phu đốn củi, đi thẳng về phía Thành Khải Dương ở gần đó, Thẩm Phiêu Tuyết đều không bị truy binh đuổi theo.

Thành Khải Dương này so với trong tưởng tượng của Thẩm Phiêu Tuyết còn phải to lớn. Sau khi dò hỏi, y mới biết được, thì ra nơi đây là thuộc sản nghiệp của Thẩm gia - một trong tam đại thế gia đứng đầu thiên hạ.

Đối với việc này, Thẩm Phiêu Tuyết cũng chỉ tặc lưỡi, thầm than trùng hợp mà thôi, cũng không phát hiện chỗ nào không đúng. Dù sao, với quy mô nhỏ bé như Thẩm gia của y, thì làm gì có tư cách biết được nhiều chuyện như vậy a.

Nhưng cũng may, bởi vì nơi đây mỗi ngày đều có tu sĩ cùng thương nhân từ khắp nơi đổ bộ. Nên binh lính thủ thành ở đây cũng không quá mức làm khó dễ y. Nhưng dù vậy, y vẫn phải bỏ ra tận hai lượng bạc mới được tiến vào.

Nhìn hai đồng bạc lẻ còn lại trong túi áo của mình, Thẩm Phiêu Tuyết nhất thời liền buồn rầu.

Ài, quên mất, trên người y làm gì có tiền chứ? Biết sớm như vậy, lúc sáng đã hỏi mượn Bạch ca ca ít ngân lượng làm lộ phí rồi. Bây giờ trên người y đã không còn đồng nào, lại không biết khi nào hắn mới quay trở lại. Kia khoảng thời gian tiếp theo nên làm gì đây?

Thôi được rồi, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, trước tìm chút gì ăn lót dạ đã.

Dư quang lướt qua một dãy quầy hàng trên đường. Ước lượng một chút ngân lượng trong túi của mình, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ có thể đi vào trong một sạp mì nhỏ bên lề đường, tìm đại một chỗ ngồi xuống, nói với chủ tiệm :"Chủ quán, mang cho ta một bát mì sợi."

Bởi vì Khải Dương Thành mỗi ngày đều có đủ loại kỳ nhân dị sĩ, ăn mặc càng là thiên kỳ bách quái. Cho nên, đối với việc Thẩm Phiêu Tuyết mặc một chiếc áo choàng đen, không nhìn thấy dung mạo, cũng không có người để ý tới.

Chỉ vừa mới tờ mờ sáng, nên trong tiệm mì vẫn chưa có người ghé qua. Nên nhìn thấy có khách nhân tới mở hàng, lão bản đã vội vàng đi vắt mì. Chẳng mấy chốc liền đem bát mì bưng tới cho Thẩm Phiêu Tuyết, tươi cười nói:"Khách nhân, mời ăn ngon miệng a."

Nhìn lão bản dùng khăn lau sạch bàn ghế, đem bát mì vẫn còn nghi ngút khói đặt xuống, Thẩm Phiêu Tuyết liền hùng hùng hổ hổ, bắt đầu ăn như hổ đói.

Chưa tới nửa khắc, y liền đã xử lý xong bát mì trước mặt mình. Sau khi từ tốn dùng khăn tay lau miệng, y cũng đứng dậy, từ trong túi áo lấy ra hai đồng bạc đặt lên bàn.

"Ông chủ, trả tiền."

Nói xong, Thẩm Phiêu Tuyết liền đã xoay người muốn đi. Chỉ là, nửa đường lại bị người nắm tay kéo lại :"Khách quan, khách quan, xin dừng bước! Ngân lượng ngài trả vẫn còn chưa đủ a."

"Một tô mì của bổn tiệm là năm mươi đồng bạc, số tiền này của ngài..."

"Năm mươi đồng bạc, đắt như vậy? Mì của các ngươi là làm bằng vàng sao? Ở chỗ ta sống, một tô mì hai đồng cũng đã là quý lắm rồi a."

Nghe lời lão bản nói, Thẩm Phiêu Tuyết liền cho rằng lỗ tai của mình là nghe nhầm rồi. Cách đây một tháng, trên đường theo thương đội trở về, dù ở tửu lâu hạng sang, một tô mì thịt bò cũng chỉ mới đáng giá năm đồng mà thôi. Chẳng lẽ y lại xui xẻo đến mức vào nhầm hắc điếm rồi sao?

Lời này của Thẩm Phiêu Tuyết mặc dù là chân tâm thật ý, nhưng đồng thời lại có chút khó nghe. Lão bản là người nóng tính, ngay lập tức liền nổi nóng :"Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi không tin liền cứ hỏi những người ở đây xem. Xem trong thành này, ai là người bán mì rẻ nhất chứ?"

"Còn hai đồng, ta khinh. Chỗ ngươi sống là trong thâm sơn cùng cốc sao? Hay là ngươi đến từ mấy chục năm về trước?" Trên dưới đánh giá y phục mặc trên người Thẩm Phiêu Tuyết một chút, lão bản không khỏi cả giận :"Ăn mặc sạch sẽ, đẹp đẽ, không ngờ lại là loại người y quan cầm thú như vậy."

"Không có tiền thì cứ nhịn đói đi. A, hay là ngươi cố tình muốn đến đây ăn cơm bá vương?!!"

( cơm bá vương : ăn chực.)

"Ta không có. Ta xác thực là không biết mì của ngươi lại đắt như vậy." Nhìn vẻ mặt của lão bản không giống như đang cố bắt chẹt ngân lượng của mình. Hơn nữa, phát hiện người đi đường đều bắt đầu chú ý về phía này, Thẩm Phiêu Tuyết nhất thời liền có chút gấp gáp.

"Nếu không, ta ở đây làm công trả nợ cho ngươi, có được không?"

Chỉ là, đúng lúc này, một tiếng hô hoán truyền vào tai Thẩm Phiêu Tuyết, liền đã khiến y theo bản năng quay đầu nhìn sang :"Thẩm đại công tử!"

Kẻ hô hoán là một trung niên nhân mặc cẩm phục, bộ dạng giống như là thương nhân. Thời khắc này, gã đang chạy nhanh về phía y, một bên chạy, một bên kêu hô.

"Thẩm đại công tử, xin chờ một chút! Thẩm đại công tử!"

Sững sờ nhìn gã, Thẩm Phiêu Tuyết trong nháy mắt lại nảy sinh ra ảo giác, người gã gọi chính là mình. Chỉ là, một khắc đối phương lướt qua bản thân, chân không ngừng vó tiếp tục chạy về sau. Y mới có chút hụt hẫng thở dài trong lòng.

Tự mình đa tình.

Bất tri bất giác ngoái đầu nhìn theo phương hướng của trung niên nhân. Nhưng đến khi nhìn thấy thân ảnh của người được gọi là "Thẩm đại công tử" kia. Con ngươi của Thẩm Phiêu Tuyết liền không khỏi co rụt lại.

Thân thể liền trước làm ra phản ứng, hất văng tay của lão bản ra. Cũng theo trung niên nhân chạy về phía đối phương.

"Bạch ca ca!"

"Bạch ca ca, ta ở đây, Bạch ca ca!"