Chương 46: Bái Sư.

Lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ cảm thấy rất nguy cơ, giống như bản thân chính là Đường Tăng, ăn vào có thể trường sinh bất tử.

Thế nhưng, nghe thấy câu nghi hoặc tràn đầy ngốc nghếch của y, Thẩm Bất Nhiên cũng không khỏi bất đắc dĩ mà lắc đầu, buông tay y ra :"Nếu ta muốn ăn ngươi, còn cần phải nói về chuyện Tiên Thiên Linh Thể cho ngươi biết sao?"

"Nhưng nói đi phải nói lại, ngươi thật sự không biết chính mình có sở hữu Linh Thể?" Đây cũng là một trong những chuyện mà Thẩm Bất Nhiên đang nghi hoặc.

Nhưng so với chuyện này, hắn lại càng nghi hoặc hơn, rốt cuộc là một người tâm tư đơn thuần như y, sở hữu Linh Thể bậc này, vì sao còn có thể sống được đến giờ a.

Được Thẩm Bất Nhiên giải thích, Thẩm Phiêu Tuyết cũng giảm nhẹ cảnh giác hơn nhiều. Bởi vì hắn nói rất đúng, người như hắn, nếu thật muốn ăn thịt y thì còn cần phí nhiều sức lực như vậy sao? Trực tiếp ra tay là được, dù sao y cũng không có khả năng chống trả.

Nghĩ như vậy, Thẩm Phiêu Tuyết liền gật đầu, thành thật nói :"Đúng vậy. Ta là lần đầu tiên nghe thấy thứ này."

"Không dám giấu gì, trước đây ta chỉ là người bình thường mà thôi. Thậm chí ngay cả linh căn cũng không có. Nhưng không biết vì sao, mấy ngày gần đây ta lại cảm thấy thân thể của mình không thích hợp."

"Về phần không thích hợp ở chỗ nào...ta cũng không rõ nữa. Nói chung là vô duyên vô cớ mạnh lên, thân thể cũng khỏe mạnh hơn nhiều."

Thẩm Bất Nhiên nhíu mày, nhất thời cũng không dò rõ được loại tình trạng này của Thẩm Phiêu Tuyết. Nhưng không để hắn suy nghĩ lung tung, y liền đã chủ động chuyển đề tài :"Ban nãy thật sự rất đa tạ ngươi. Nếu không có ngươi, e rằng ta phải bị bắt đưa lên quan phủ rồi."

"Ngươi không phải là người nơi này sao? Nhìn điệu bộ của ngươi giống như là từ nơi khác tới..."

"Đúng vậy, ta đến từ biên thành Trung Châu a. Trong lúc cùng thương đội đi buôn bán, đội ngũ của chúng ta lại gặp phải thích khách tập kích. Nếu không phải tình cờ gặp được người quen, thì e rằng cái mạng nhỏ này của ta cũng phải xuống chầu Diêm Vương rồi."

Nhìn bộ dạng ảo não đỡ trán của Thẩm Phiêu Tuyết, Thẩm Bất Nhiên không hiểu thấu lại cảm thấy đáng yêu. Khóe môi cong lên, tùy thời ứng thanh một tiếng :"Người quen?"

"Ừm, là người quen, ít nhất cũng có mười mấy năm không gặp đi." Thẩm Phiêu Tuyết gật đầu. Nhưng khi nhắc tới Dịch Thuỷ Hàn, thần sắc của y lại không khỏi sa sút :"Huynh ấy cùng người đánh nhau, bị thương rất nặng, hai mắt đều không nhìn thấy đường nữa. Nhưng vẫn cố chấp muốn đưa ta về nhà."

"Tối hôm qua, chúng ta lại bị một đám hắc y nhân không rõ từ đâu tới tập kích. Rõ ràng là người mang thương tật, nhưng vì bảo hộ ta, huynh ấy vẫn chủ động dùng bản thân làm mồi nhử, thu hút ánh mắt của những hắc y nhân kia, để ta một mình đào thoát."

Thẩm Phiêu Tuyết suy sụp gục đầu. Đúng lúc này, một bàn tay lại đột ngột vươn tới, không chút báo trước đặt lên trên đỉnh đầu của y. Hơi ấm cũng cách một tầng vải vóc truyền tới :"Đừng lo. Hắn sẽ không có chuyện gì."

Mặc dù chỉ thông qua vài lời nói của Thẩm Phiêu Tuyết, nhưng Thẩm Bất Nhiên vẫn có thể cảm nhận được, y nhất định là rất tôn sùng, quan tâm vị "bằng hữu" đó.

Hắn cũng không biết chính mình là bị gì. Rõ ràng chỉ mới gặp mặt y lần đầu, thậm chí còn nói chuyện chưa được mấy câu. Nhưng lại vô duyên vô cớ cảm thấy thân thiết với y, tựa như quen biết đã lâu. Thậm chí ngay cả một tia ngượng ngập, xa cách cũng không có.

Hắn sẽ bị cảm xúc của y chi phối. Theo bản năng vì thấy y ủ rũ mà đau lòng, thấy y vui vẻ mà cảm thấy ngọt ngào.

"Bây giờ ngươi định thế nào? Có dự tính gì?"

"Đương nhiên là phải đợi Bạch ca ca tới tìm ta rồi." Gần như không chút nghĩ ngợi đáp lại. Nhưng ngay sau đó, Thẩm Phiêu Tuyết liền đã nhìn mũi chân, có phần xấu hổ nói :"Có điều...hiện tại ta...giống như đã trở thành một cái quỷ nghèo đi..."

Nói tới đây, Thẩm Phiêu Tuyết lại không khỏi muốn nhấc chân mắng to : mẹ nó!

Mặc dù Thẩm gia của y không tính là đại phú hào. Nhưng dù gì cũng là thương gia a. Ấy vậy mà đại thiếu gia kiêm chức gia chủ thực tập như y, cũng có ngài phải không xu dính túi, ăn nhờ ở đậu người khác.

"Nếu ngươi không ngại, ta sẽ mang ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi. Nói không chừng, ta còn có thể nhờ thúc thúc của ta giúp các ngươi một tay, chấm dứt phiền phức."

"Hả? Ngươi nói thật?" Kinh hô thành tiếng, nhưng Thẩm Phiêu Tuyết rất nhanh liền đã thu liễm, khước từ :"Không cần đâu, như vậy thì làm phiền ngươi quá..."

"Gặp chuyện bất bình, ra tay tương trợ, đó không phải là đạo nghĩa giang hồ sao? Nếu ngươi cảm thấy khó xử...Vậy đến khi gặp lại bằng hữu của ngươi rồi, các ngươi liền cảm tạ ta?"

Thẩm Bất Nhiên đều đã nói đến nước này, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không tiện từ chối nữa. Nhưng không ngờ rằng, mức độ nhiệt tình của nam tử trước mặt này, lại còn vượt quá sức tưởng tượng của y.

"Ngươi người mang Tiên Thiên Linh Thể, đan điền cũng chứa đựng linh lực khổng lồ, nhưng lại không biết cách vận dụng chúng. Lỡ như gặp phải nguy hiểm, e là sẽ không có sức bảo vệ chính mình."

"Trong khoảng thời gian đi tìm bằng hữu của ngươi, ta dạy ngươi tu luyện, thế nào?"

Nghe thấy hắn muốn dạy bản thân tu luyện, Thẩm Phiêu Tuyết đương nhiên là vui mừng quá đỗi rồi. Lập tức hướng hắn chắp tay, mi mắt cong cong hô lên :"Vậy đệ tử xin thụ giáo ân sư!"

"Làm sư tôn của ngươi, ta cũng không dám nhận." Nhẹ "khụ" một tiếng che giấu xấu hổ, Thẩm Bất Nhiên cũng không lường trước được y lại qua loa đến mức này, nói bái sư liền bái sư.

Thế nhưng, ý cười ẩn chứa trong mắt hắn, lại vẫn như cũ không tài nào che giấu được.