Chương 53: Xấu Hổ Hoảng Loạn. ( H )

"Cảm giác...còn ổn chứ?" Nhớ tới lần đầu tiên Thẩm Phiêu Tuyết đau đến nước mắt lưng tròng, Dịch Thuỷ Hàn liền hơi ngừng lại một chút, dò hỏi cảm nhận của y.

Thế nhưng, lúc này Thẩm Phiêu Tuyết nào có đau chứ? Y cũng không rõ chính mình vì sao lại trở nên như vậy. Nhưng thân thể lại giống như biến...cơ khát hơn trước rất nhiều. Có chút khó chịu vặn vặn mông :"Phu quân...nhanh lên...làm ta..."

"Ách..." Phân thân bị nơi mềm mại ướŧ áŧ kia bao quanh, Dịch Thuỷ Hàn suýt chút liền bị kɧoáı ©ảʍ đột ngột ập tới này làm miểu xạ (giây bắn). May mắn là kịp hít sâu một hơi, nhịn xuống.

Nhưng người dưới thân bởi vì bất mãn khi hắn chậm chạp không chịu động. Nên mông lại càng vặn vẹo nhiều hơn. Bị cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa này làm cho bất chấp hết thảy, lớn mật hướng hắn mời gọi.

"Phu quân, mau mau động eo đi...bên trong thật ngứa...muốn huynh dùng...?"

"A...ư..."

Dịch Thuỷ Hàn cúi đầu lấp kín miệng y, đem lời nói da^ʍ dật làm người mặt đỏ tim đập sắp thốt ra khỏi miệng của y chặn lại. Đồng thời, rốt cuộc cũng không nhịn xuống nữa, bắt đầu động hông, dùng vật to lớn của mình uy no tiểu yêu tinh dưới thân này.

Mỗi một lần chuyển động, đầu của ** *** đều hung hăng chèn ép vào trên vách tường mềm kia, đem điểm mẫn cảm sâu trong y đều liên tục cọ sát. Lệnh y hai mắt thẫn thờ, hoàn toàn bị xuân triều thôn phệ.

"Phu quân...phu quân...a...chậm một chút...phu quân..."

"Tuyết..." Từng giọt mồ hôi từ trên trán lăn dọc theo sườn mặt lãnh ngạnh, Dịch Thuỷ Hàn liền khàn khàn gọi tên Thẩm Phiêu Tuyết.

Bên dưới, nơi tương giao của cả hai đã sớm bị nhuốm ướt. Mỗi khi luật động, liền vang lên tiếng da thịt va chạm, cùng tiếng nước nhớp nháp.

Dịch Thuỷ Hàn cúi đầu, hôn lên chiếc cổ thon dài của y. Khiến y tựa như một con thiên nga ngẩng cao đầu, phát ra tiếng rêи ɾỉ vang vọng trong sơn động.

Mười đầu ngón tay cào cấu vào trên lưng hắn, ngay cả đầu ngón chân cũng đều bị kɧoáı ©ảʍ rung trời này làm cong lên. Thẩm Phiêu Tuyết thậm chí còn cảm thấy, bản thân sắp sửa bị hắn làm hỏng rồi.

Âm thanh Thẩm Phiêu Tuyết ngày càng vυ"t cao, tính khí mềm nhũn không biết từ khi nào cũng đã giương cao. Rốt cuộc, sau trăm lần trừu tống, y vẫn là không khống chế được mà khàn giọng gọi :"Không được...phu quân...muốn tới..."

"Tuyết, đợi ta, chúng ta cùng một chỗ..."

Tăng nhanh tốc độ ra vào, âm điệu lạnh băng của Dịch Thuỷ Hàn hiếm khi cũng xuất hiện vài tia gợi cảm. Cuối cùng, liền trở tay đem hai chân y khép lại, chạy nước rút chừng trăm hạ, liền trực tiếp phóng thích vào trong cơ thể y.

Thân thể bị cảm giác nóng bỏng tẩy rửa, Thẩm Phiêu Tuyết rốt cuộc cũng không khống chế được nữa, hai mắt mê ly nhìn nam nhân trên người mình. Dịch thể màu trắng cũng triệt để đạt được phóng thích. Rơi vào trên mặt đất băng lãnh.

--------------------------------------

Thẩm Phủ.

Thẩm Bất Nhiên trở về lúc tờ mờ sáng, trên người vẫn còn mặc bộ xiêm y xốc xếch lúc ở cùng Thẩm Phiêu Tuyết. Đầu tóc bù xù cả lên, không còn chút quý khí của công tử thế gia như ngày thường.

Vừa bước vào cửa, Thẩm Bất Nhiên vừa ngẩng đầu, liền đã đối diện với gương mặt âm trầm, nghiêm khắc của Thẩm Dao Dao.

Hai mươi năm trôi qua, dung mạo của Thẩm Dao Dao cũng chưa từng thay đổi chút nào. Chỉ tăng thêm vài phần ổn trọng, cùng một cỗ tang thương ở giữa mi mày.

"Ngươi còn biết trở về?" Lạnh thốt, Thẩm Dao Dao liền đi tới trước mặt Thẩm Bất Nhiên. Trong con ngươi, không hề phản chiếu ra một tia cảm tình nào. Thậm chí, còn có đôi chút chán ghét.

Đúng vậy, là chán ghét. Bởi vì mỗi lần nhìn thấy dung mạo lãnh đạm như một đóa tuyết liên của tên chất tử này, Thẩm Dao Dao đều sẽ không nhịn được nhớ tới kẻ đã phụ bạc, hại chết ca ca mình.

Nếu không phải đối phương là do ca ca chín tháng mười ngày, chịu đủ khổ cực sinh ra. Y đã sớm đem hắn vứt đi từ lâu.

Đối diện với lời chất vấn vô tình của Thẩm Dao Dao, Thẩm Bất Nhiên chỉ sững sờ ngẩng đầu. Bộ dạng thất hồn lạc phách, lệnh y không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ hắn ta lại gặp phải chuyện gì rồi?

Người Ma giáo tới tìm phiền toái?

"Thúc phụ, ta giống như gặp được phụ thân."

"Lạch cạch"

Đèn l*иg trong tay bị mấy chữ này đánh rơi, Thẩm Dao Dao liền theo bản năng ngưng thở. Đưa tay chộp lấy bả vai Thẩm Bất Nhiên, run rẩy hỏi :"Ngươi vừa mới nói gì?"

Hắn nói, chính mình gặp được...phụ thân?

Phụ thân là phụ thân nào? Là người mà y đang nghĩ tới sao?

"Ta không biết. Y dùng đấu lạp che mặt, ta thậm chí còn không thể nhìn thấy mặt y. Cho nên, ta đã đi nhận y làm đồ đệ, bày tỏ muốn cùng y kết làm đạo lữ...nếu y thật sự là phụ thân của ta, kia chẳng phải là trò cười hay sao?"

Nhìn Thẩm Bất Nhiên hoảng loạn hồ ngôn loạn ngữ, Thẩm Dao Dao liền nhấc tay, không chút do dự quăng cho hắn một cái tát, lớn tiếng răn dạy :"Ngươi tỉnh táo lại cho ta. Ta không có kiên nhẫn nghe ngươi nói điên nói khùng."

"Mau đem mọi chuyện nói cho rõ ràng!"

Bị Thẩm Dao Dao tát một cái, Thẩm Bất Nhiên mặc dù ngớ người. Nhưng rốt cuộc, cũng xem như là đã từ trong kinh hách tột độ khi nãy lấy lại tỉnh táo.

Che nửa mặt bị tát hằn lên dấu tay đỏ rực, biết rõ thúc phụ so bản thân còn gấp rút muốn biết được tung tích của phụ thân. Thẩm Bất Nhiên cũng không trách y, đem đầu đuôi ngọn ngành đều kể ra.

Đương nhiên, vẫn là lượt bỏ chuyện trái luân thường là bản thân nhận Thẩm Phiêu Tuyết làm đệ tử, còn tỏ tình với y.

Bởi vì nếu nói ra, có thể bị Thẩm Dao Dao đánh chết không, hắn không biết. Nhưng hắn chắc chắn bản thân sẽ nhục nhã đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống.

**Hổm rày Tết nên bận rộn, còn thêm hai đứa con ruột nữa, nên ta đăng chương trễ. /Gửi A Hàn : Con trai ngoan đừng tức giận nhé! Mặc dù con không phải con ruột, trợ cấp không chu toàn. Nhưng có vẫn đỡ hơn không nhể? Thương con./