Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Cùng Tả Sứ Có Cuộc Hẹn

Chương 56: Thân Tình.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Được...được..."

Nhắc tới Dịch Thủy Hàn, thái độ của Đông Phương phu nhân ngay tức khắc liền chuyển biến 180°. Gấp không chờ được mà đứng dậy, mở miệng oán trách :"Tiểu tử này, sao con không nói sớm!"

Đến tận khi Đông Phương phu nhân đi rồi, Thẩm Phiêu Tuyết mới không khỏi lấy làm lạ, dùng ánh mắt dò xét đến hỏi thăm Dịch Thiếu Phong.

"Ngươi cũng đừng nhìn ta. Mẹ của ta chính là vậy, từ nhỏ tới lớn đều vô cùng yêu thương Dịch Thuỷ Hàn, thậm chí còn hơn cả thân nhi tử như ta." Nói tới đây, trên mặt Dịch Thiếu Phong liền hiện lên vẻ ghen ghét.

"Lúc hắn mất tích, bà còn mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, khóc đến sắp mù cả mắt. Còn không ngừng hỏi thăm ta, bắt ta phái người đi tìm."

-------------------------

Đông Phương phu nhân bưng theo một cái khay gỗ, đứng ở trước cửa phòng của Dịch Thủy Hàn hồi lâu, đến tận khi xác định trang dung của chính mình đã không có gì sai sót, mới đẩy cửa bước vào. Trong con ngươi tử sắc, cũng hiện lên chờ mong cùng nhớ nhung.

Đã hai mươi năm rồi bà không nhìn thấy hắn, cũng không biết hắn hiện tại đã trở nên thế nào...

"Ai?" Tựa như nghe thấy tiếng mở cửa, người trong phòng liền lập tức vấn đạo.

Đã có chuẩn bị từ trước, nên Đông Phương phu nhân ngay tức khắc liền đáp lời, để đối phương đừng lo nghĩ :"Là ta."

Gian phòng của Dịch Thiếu Phong chuẩn bị cho Dịch Thuỷ Hàn cũng không quá rộng rãi, hơn nữa còn nằm ở phía sau một hòn giả sơn rất lớn, nên xung quanh rất tĩnh lặng.

Lúc này, Dịch Thủy Hàn đang ngồi trên ghế tròn cạnh bàn trà, đưa lưng về phía cửa ra vào. Cánh tay lại không ngừng di chuyển, tựa như đang sắp xếp gì đó trên bàn.

Đông Phương phu nhân rất tự nhiên bưng đồ đi tới, tựa hồ đã rất quen thuộc với việc này. Bà cẩn thận đem khay gỗ đặt xuống bàn, bên trong là một cái tô nhỏ, đựng một quả lê căng mọng, tỏa ra hương khí ngào ngạt.

"Hài tử, đến xem, ta nấu lê hấp đường phèn mà con thích nhất đây."

Mỉm cười cầm lấy muỗng, chỉ là, một khắc trực diện với gương mặt của Dịch Thuỷ Hàn. Nụ cười trên mặt bà lại không khỏi ngưng tụ, muỗng canh cũng lạch cạch rơi khỏi tay.

"Hài...hài tử của ta!" Yết hầu như bị người chế trụ, Đông Phương phu nhân chỉ kịp nghẹn ra một câu này, liền đã hoảng sợ đưa tay ôm lấy mặt Dịch Thuỷ Hàn, trên mặt đều là đau đớn.

"Hài tử...sao con lại trở thành như vậy...hài tử..."

Dịch Thuỷ Hàn lúc này, hai mắt đã hóa thành hai lỗ thủng trống rỗng không nói. Ngay cả dung mạo cũng đều trở nên già nua, cằn cỗi rất nhiều, khiến Đông Phương phu nhân nhất thời không tài nào liên tưởng được đến nam tử anh tuấn, lãnh ngạo năm nào.

Nghe thấy tiếng Đông Phương phu nhân đau lòng thét chói tai, trên mặt Dịch Thuỷ Hàn dù không thể hiện, nhưng trong lòng vẫn là có chút chua xót.

Nói ra tựa như một trò cười. Từ nhỏ đến lớn, ở Ma giáo hùng vĩ, cường hoành này, người thật lòng quan tâm, thương yêu hắn nhất, cũng không phải là phụ thân cao quý không ai bằng, hay là mẫu thân xinh đẹp quyền uy kia.

Mà lại chính là nữ nhân này...kế mẫu của hắn.

Đối với nữ nhân này, cảm xúc của Dịch Thuỷ Hàn luôn rất mâu thuẫn. Thời khắc này, hắn cũng chỉ có thể vịn lấy tay bà, lắc đầu :"Phu nhân, ngài bình tĩnh."

Mặc dù lo lắng hãi hùng, nhưng nghe Dịch Thuỷ Hàn khuyên ngăn, Đông Phương phu nhân vẫn là cố ép chính mình bình tĩnh lại, ngồi xuống trước mặt hắn, bắt lấy tay hắn.

"Hài tử, mau nói cho ta biết, những năm này đã xảy ra chuyện gì...Tại sao con..."

Thở dài, Dịch Thuỷ Hàn lại đem mọi chuyện kể lại cho Đông Phương phu nhân biết. Đương nhiên, hắn cũng nhấn mạnh một chuyện vô số lần, chính là không được đem sự thật nói cho Thẩm Phiêu Tuyết biết.

Nghe xong, Đông Phương phu nhân liền đã lệ rơi đầy mặt. Không kìm nén được ôm lấy Dịch Thuỷ Hàn, khóc không thành tiếng.

Để mặc Đông Phương phu nhân ôm, Dịch Thuỷ Hàn cũng không có phản kháng. Trái lại, còn thả lỏng người, vô thanh vô tức đến an ủi bà.

Lúc nhỏ, hắn cũng đã từng giống như lúc này, cảm thấy ganh tị với Dịch Thiếu Phong. Bởi vì hắn ta có một người mẹ tốt, không giống như hắn, cha không thương, mẹ không yêu. Tất cả thân tình, đều chỉ có thể vay mượn từ mẹ của một người khác.

Đúng thế, là vay mượn.

Những thứ vốn không phải của mình, vô duyên vô cớ nhận được, nếu không phải vay mượn, liền chính là trộm cướp.

Khóc một lúc lâu, đến mức hai mắt đều sưng đỏ, Đông Phương phu nhân lúc này mới có xu thế lãnh tĩnh một chút. Chỉ là rất nhanh sau đó, bà liền đã hoảng hốt buông Dịch Thuỷ Hàn ra, lau đi nước mắt, đứng dậy.

"Đúng rồi, ta quên mất, nghe Thiếu Phong nói trên người con có thương tích. Vết thương ở đâu, có nặng lắm không? Để ta thoa thuốc cho con."

"Không cần đâu, vết thương nhỏ ở trên vai đã sớm kết vảy. Ta có thể tự mình bôi thuốc, vài ngày sẽ khỏi." Dịch Thuỷ Hàn không chút do dự lắc đầu cự tuyệt.

Hắn đây là nói thật, cũng không phải cố tình cứng miệng với Đông Phương phu nhân. Những vết thương đó, hắn là bị lúc bị đám hắc y nhân kia truy sát, thương không nặng, hiện tại đã không còn đáng ngại.

Thế nhưng, nghe nói vậy, Đông Phương phu nhân vẫn cứ không yên tâm, nghiêm nghị lắc đầu :"Không được, hài tử, vết thương dù sắp khỏi, nhưng cũng sẽ để lại sẹo. Để ta giúp con."

Thấy thái độ Đông Phương phu nhân kiên quyết như vậy, không thể làm gì khác hơn, Dịch Thuỷ Hàn cũng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

Bởi vì vừa nãy đã chuẩn bị thoa thuốc, nên nửa người trên của Dịch Thuỷ Hàn cũng chỉ khoác một lớp trung y. Lúc này, rất dễ dàng liền đem nó cởi xuống đến ngang lưng, đem hai vai phơi bày trước mặt Đông Phương phu nhân.

Đứng trước thân thể cường tráng của nam nhân, một phụ nhân như Đông Phương phu nhân lại tuyệt nhiên không cảm thấy xấu hổ chút nào. Trái lại, ánh mắt bà lúc này còn dán chặt vào trên từng khối bắp thịt trên vai hắn, mang theo thương cảm cùng xót xa sờ lên trên.

"Hài tử...những năm này khổ cho con rồi."
« Chương TrướcChương Tiếp »