Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Cùng Tả Sứ Có Cuộc Hẹn

Chương 59: Hai Mươi Năm, Tuế Nguyệt Dằng Dặc.

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chậc, Dịch Thuỷ Hàn a Dịch Thuỷ Hàn, bộ dạng hiện tại của ngươi, có khác gì một con chó hoang bị vứt bỏ không chứ? Vì một nam nhân mà đem bản thân biến thành như vậy, đúng là mất mặt đáng xấu hổ."

Nghe thấy ngữ khí tràn ngập trêu tức của nữ nhân, Dịch Thuỷ Hàn liền theo bản năng ngước đầu. Mặc dù không nhìn thấy, nhưng vẫn thông qua giọng nói, tìm ra thân phận của đối phương :"...Mẫu thân?"

Bà ta...tìm thấy bọn họ rồi?

"Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại vào."

"Vốn dĩ ta là định đem ngươi bồi dưỡng thành kẻ dưới một người trên vạn người. Nhưng không ngờ rằng, ngươi lại không biết nghe lời như vậy. Còn dám cả gan ngỗ nghịch ta. Đem bản thân làm thành phế nhân."

"Như vậy, cũng đừng trách ta không niệm tình mẫu tử mấy mươi năm qua."

Âm thanh tàn ác kia chỉ vừa dứt, Dịch Thuỷ Hàn liền lập tức bắt lấy thanh chủy thủ bên cạnh, giơ lên ngăn chặn nhưng đã muộn.

Bởi vì lúc này, một hắc ảnh trong nháy mắt liền đã xuất hiện ở sau lưng hắn. Một roi đánh thẳng vào trên cổ, trực tiếp đem hắn đánh hôn mê.

------------------------------

Không biết những chuyện xảy ra sau khi mình rời đi, lúc này, Thẩm Phiêu Tuyết đang trên đường tìm kiếm Thẩm gia.

Cưỡi ngựa đi hơn năm ngày đường, y rốt cuộc mới tìm đến được vị trí của Thẩm phủ hiện tại. Nhưng khi đến được đó, tư dung của y cũng đã sớm lôi thôi không chịu nổi, tràn ngập phong trần.

Nhìn cánh cổng vàng son rộng lớn uy nghiêm, cùng với tấm hoành phi khí phách khôn cùng trước mắt, Thẩm Phiêu Tuyết liền không khỏi cảm khái thế sự vô thường.

Trong trí tưởng tượng của y, thậm chí là nghĩ cũng không dám nghĩ có một ngày Thẩm gia sẽ trở nên lớn mạnh như vậy.

Quả nhiên, so với một kẻ bất tài như y, Thẩm Dao Dao lại càng thích hợp trở thành gia chủ hơn.

Thẩm phủ nằm ở giữa dòng phố xá tấp nập, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ vừa mới tiến đến bên cạnh sư tử đá, liền đã bị hai tên thủ vệ giữ cửa rút kiếm ngăn lại.

Thấy thế, không thể làm gì khác hơn, y cũng chỉ có thể hướng bọn họ thỉnh cầu :"Làm phiền hai vị nhân huynh giúp tại hạ đi vào bẩm báo cho Thẩm...gia chủ một tiếng. Nói rằng Thẩm Phiêu Tuyết đã trở về, hắn nhất định sẽ đồng ý để ta vào."

Trên dưới đánh giá bộ dạng xốc xếch, dơ bẩn của y, hai tên thủ vệ liền đưa mắt nhìn nhau. Rốt cuộc, e sợ làm ra sơ suất, một tên trong đó cũng liền đồng ý thỉnh cầu này, giúp y chạy vào chuyển lời.

Chỉ là, trước khi đi, cũng không quên cảnh cáo y.

"Ngươi tốt nhất đừng nói lung tung, nếu để ta phát hiện ra ngươi nói dối, thì hạ tràng của ngươi sẽ rất thảm."

Cũng không lo sợ trước lời đe doạ này, Thẩm Phiêu Tuyết chỉ đứng tựa vào trên sư tử đá. Đáy lòng có điểm thấp thỏm không yên, không biết liệu Thẩm Dao Dao có còn muốn nhìn thấy vị ca ca này nữa hay không.

Chỉ là, sự thật chứng minh, Thẩm Dao Dao vẫn rất tưởng niệm vị ca ca như y. Bởi vì chưa đến một phút, từ bên trong Thẩm phủ liền đã lóe lên một luồng hư ảnh chập chờn.

Rất nhanh, thân ảnh cao gầy, ổn trọng của Thẩm Dao Dao đã ngưng tụ ở trước mặt y.

Hai mươi năm, một lần nữa đối diện với nhau. Đối với Thẩm Phiêu Tuyết mà nói, mọi chuyện cũng chỉ như vừa xảy ra hôm qua. Nhưng đối với Thẩm Dao Dao mà nói, thì lại đã vượt qua gần nửa đời người.

Nhất là khi diện mạo của y vẫn cùng trong trí nhớ của hắn không có gì khác nhau. Thậm chí lại càng trẻ trung, tuấn lãng hơn.

Nhìn thấy thiếu niên năm nào bỗng chốc lại hóa thành tang thương như bây giờ, Thẩm Phiêu Tuyết nhất thời lại hóa đá. Một lúc lâu, mới có điểm không xác định dò hỏi :"Dao Dao? Là đệ sao?"

"Ca ca, là ta. Ngươi trở về rồi..." Nghe thấy hai tiếng "Dao Dao" của đối phương, Thẩm Dao Dao rốt cuộc cũng không khống chế nổi tâm tình của mình nữa, lập tức ôm chầm lấy thân ảnh trước mặt này.

Mặc kệ ánh mắt của những người đi đường.

Hai mươi năm, tưởng chừng đã sớm chết lặng, sớm trưởng thành, tập làm quen với cái chết của y, với khoảng thời gian không có y bên cạnh. Nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy y, Thẩm Dao Dao mới biết, thì ra bản thân vẫn chỉ là thiếu niên cùng ca ca nương tựa lẫn nhau năm xưa.

Lúc này, gia chủ Thẩm gia đức cao vọng trọng đã không còn. Thay vào đó, chỉ là một Thẩm Dao Dao đang tựa như hài tử, tựa đầu vào vai Thẩm Phiêu Tuyết khóc không thành tiếng. Muốn từ trên người y cảm nhận lại sự thân thuộc khi xưa.

Năm đó, Thẩm gia bị một mòi lửa thiêu trụi, đem tất cả hồi ức tốt đẹp của huynh đệ bọn họ đều chôn vùi.

Ca ca, phụ mẫu, cuối cùng đều biến thành hư ảo giữa nhân gian. Không có kỷ vật, cũng không còn bất kì hình ảnh lưu lại nào.

Sự tồn tại của bọn họ, cũng chỉ còn lưu giữ trong ký ức của hắn. Mỗi khi nhớ đến, đều đau đến tâm can hỗn loạn.

Nếu không phải có Thẩm Bất Nhiên bầu bạn bên người, Thẩm Dao Dao cũng không biết chính mình phải bằng cách nào để sống qua hai mươi năm tuế nguyệt này.

**Khoảng năm mười chương ( không xác định ) gì nữa là end truyện rồi. Nên ta sẽ gáng chạy deadline, end sớm nhất có thể. Để cho Tuyết nhi và A Hàn có một kết thúc.
« Chương TrướcChương Tiếp »