Chương 60: Tro Tàn.

"Ca ca, chúng ta vào nhà thôi." Cảm xúc bình ổn lại một chút, Thẩm Dao Dao mới chợt nhớ tới bộ dạng phong trần mỏi mệt của Thẩm Phiêu Tuyết, vội vã kéo tay y vào trong.

"Người đâu, còn không mau đi dọn dẹp khách phòng, chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ!"

Dứt lời, hắn liền cuống quýt quay sang nói với Thẩm Phiêu Tuyết, trong giọng nói không nén được sự hoan hỉ :"Ca ca, một lát nữa ta sẽ đi làm đồ ăn cho ngươi. Đã lâu lắm rồi ngươi chưa ăn được đồ ăn do ta nấu. Khả năng nấu nướng của ta đã sớm tốt hơn trước rất nhiều, đảm bảo sẽ khiến ngươi ưa thích..."

"Đúng rồi, ngươi có muốn ăn quả sơn trà không, ta bảo người đi thành bên mua cho ngươi nhé?"

"Không cần phiền phức như vậy đâu Dao Dao, so với những thứ này, ta lại càng muốn biết, những năm qua, ngươi đã sống thế nào hơn." Nhìn thấy Thẩm Dao Dao tay chân luống cuống, Thẩm Phiêu Tuyết mặc dù đáy lòng ấm áp, nhưng vẫn cản hắn lại.

Vốn, tâm tình đang rất kinh hỷ. Nhưng nghe thấy những lời này, phối hợp với ánh mắt ưu buồn của y, Thẩm Dao Dao rất nhanh liền trầm mặc.

Đối với việc này, Thẩm Phiêu Tuyết cũng không hối thúc, bởi vì rất nhanh, hắn liền đã thở dài, chủ động kể hết mọi chuyện xảy ra trong hai mươi năm qua cho y biết.

Năm đó, sau khi bị Dịch Thiếu Phong mang đi, một quãng thời gian rất dài, Thẩm Dao Dao đều sống trong thống khổ cùng mơ màng.

Cho đến tận khi trở về Thẩm phủ, nhìn thấy kiến trúc quen thuộc trong trí nhớ biến thành một đống phế tích, hắn mới một lần nữa lấy lại tinh thần.

Sau đó, đem mục tiêu chấn hưng Thẩm gia làm thành lý tưởng sống của mình. Có Dịch Thiếu Phong trợ giúp, tu vi của hắn liền càng ngày càng tăng.

Hắn bắt đầu thu nạp tu sĩ cùng cường giả, ở bên ngoài học làm ăn, từ một số tiền nhỏ, mất hai mươi năm liền tạo thành Thẩm gia danh chấn thiên hạ như bây giờ.

Chỉ là, cực khổ ở bên trong, cũng không phải là một câu nửa chữ có thể diễn tả hết được.

"Vậy quan hệ giữa ngươi và Dịch Thiếu Phong...như thế nào rồi?"

Trải qua nhiều chuyện như vậy, nếu bây giờ còn không nhìn ra được tình cảm bất thường của Dịch Thiếu Phong dành cho đệ đệ mình, Thẩm Phiêu Tuyết cảm thấy chính mình đã sống lãng phí mấy mươi năm.

Thẩm Phiêu Tuyết nhắc tới chuyện này, làm ánh mắt Thẩm Dao Dao càng thêm thất sắc. Hắn rũ mắt, cố gượng cười nói :"Còn có thể thế nào nữa, ta và hắn...là bằng hữu."

Thẩm Dao Dao không thích Dịch Thiếu Phong sao? Cũng không phải. Trái lại, y còn rất thích, vô cùng thích.

Thế nhưng, bởi vì Dịch Thuỷ Hàn cùng Thẩm Phiêu Tuyết tồn tại, đã khiến hắn không khỏi đối với ái tình cảm thấy sợ hãi. Đặc biệt là loại tình cảm mãnh liệt giữa chính và ma như thế này.

Không thể không thừa nhận, hắn có chút giận chó đánh mèo lên người Dịch Thiếu Phong. Chỉ bởi vì hắn cũng là ma tộc, lại là đệ đệ của Dịch Thuỷ Hàn - hung thủ hại ca ca của hắn chết không toàn thây.

Nhìn thấy Thẩm Dao Dao trốn tránh không muốn nói, Thẩm Phiêu Tuyết không cưỡng cầu, liền nói sang chuyện khác :"Đúng rồi Dao Dao, Tư Niệm đâu?"

"Tư Niệm? Lúc sáng nó ra ngoài rồi, cũng không biết là đi đâu. Để ta cho người đi gọi nó về..."

"Không cần, không cần đâu." Lần này, lại đến phiên Thẩm Phiêu Tuyết mất tự nhiên.

Bởi vì Thẩm Phiêu Tuyết bây giờ cũng không biết nên dùng bộ mặt gì đến gặp Thẩm Bất Nhiên nữa. Y không phải là một phụ thân xứng chức, nợ đối phương cả một tuổi thơ.

Bây giờ, đến khi đối phương đều đã khôn lớn rồi thì lại quay đầu trở về. Xác thực là không tài nào hiểu nổi.

Cũng không biết...nó có chấp nhận được người phụ thân như y không.

Bất tri bất giác nhớ lại khung cảnh chung đυ.ng của mình và nhi tử, Thẩm Phiêu Tuyết liền không kìm được ý cười.

Thật là một tiểu hài tử ngây thơ, đáng yêu giống như...

Nam nhân đó...

"Ca ca, làm sao vậy?"

Sực tỉnh, Thẩm Phiêu Tuyết liền lắc đầu, cười nhẹ trấn an :"Không có gì. Ta chỉ là đi đường quá xa, cho nên có chút mệt mà thôi."

Sau đó, Thẩm Phiêu Tuyết lại lưu lại cùng Thẩm Dao Dao dùng bữa, sau đó mới đi đến khách phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ ở nội viện.

Thẩm Bất Nhiên vẫn chưa thấy bóng dáng, nhưng theo lời nói của Thẩm Dao Dao, thì e là cũng đã đang trên đường trở về.

Nhìn cảnh sắc khí phái, tinh mỹ ở xung quanh, Thẩm Phiêu Tuyết lại chỉ có thể ngồi trước bậc thang, thẫn thờ nhìn trời.

Lúc này, y đang rất bối rối, rõ ràng không muốn nhớ tới nam nhân đó nữa, nhưng bất tri bất giác vẫn vì hắn lo nghĩ.

Không biết mấy ngày qua hắn thế nào, vết thương trên ngực đã thoa thuốc chưa, có còn ở lại Ma giáo không, hay là đã phiêu bạt thiên hạ.

Hoặc là...y rời đi, hắn có từng đau buồn, từ vì y rơi nước mắt...hay từng muốn đuổi theo đi tìm y...

Minh nguyệt trên cao sáng ngời ngời, làm ánh mắt Thẩm Phiêu Tuyết mông lung phủ sương. Càng nghĩ, trên mặt y lại hiện lên nụ cười đắng chát.

Kỳ thực, hôm đó sau khi xông cửa ra ngoài, y đã không biết liêm sỉ...thả chậm bước chân.

Y cũng không biết chính mình đang chờ cái gì, lại vì cái gì.

Nhưng từ đầu chí cuối, nam nhân đó vẫn chưa từng đuổi theo.

Những ngày qua cũng vậy, đối phương tựa như hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc sống của y. Tựa như một giấc mộng, người tỉnh, mộng tan, hết thảy đều hóa tro tàn.

Ở trong lòng đối phương, y không tính là thứ gì, có cũng được mà không có cũng chẳng sao.

**Hít ngược đến bể phổi...