Chương 62: Lại Không Từ Mà Biệt.

Thẩm Phiêu Tuyết ngây ngốc nhìn từng đoạn văn tự trước mặt, đồng tử giãn ra, căn bản là không thể nào tin tưởng nổi :"Ngươi nói bậy! Hắn làm sao lại có thể...làm sao lại có thể..."

Vì y, hi sinh nhiều thứ như vậy...

"Không thể nào! Ngươi nhất định là vì muốn ta cứu hắn cho nên mới nói dối lừa gạt ta. Ta không tin!" Nước mắt không khống chế được từ trong mi mắt cuộn trào ra. Y gần như là mất khống chế, không ngừng gào lên.

Động tĩnh ở đây cũng đã kinh động đến Thẩm Dao Dao, khiến hắn nhanh chóng từ biệt viện gần đó chạy tới. Nhìn thấy Thẩm Phiêu Tuyết ôm đầu gào khóc, tâm của hắn liền nhấc lên đến cổ họng, sợ hãi chạy tới :"Ca ca, ngươi thế nào, ca ca?"

"Không phải, mọi chuyện không phải như vậy. Ta không có khả năng hiểu lầm hắn. Không thể nào! A!!!"

Tránh đi bàn tay của Thẩm Dao Dao, Thẩm Phiêu Tuyết liền tựa như phát điên một dạng, trong miệng không ngừng hồ ngôn loạn ngữ. Đồng thời, lại thả người bay lên trên không, trong tích tắc liền biến mất sau tường vây của Thẩm phủ.

"Ca ca! Ca ca!" Lo lắng hô hoán, nhưng đợi khi Thẩm Dao Dao phản ứng lại được, muốn đuổi theo. Thì thân ảnh của Thẩm Phiêu Tuyết cũng đã sớm mất tăm.

Lúc này, lửa giận lắng xuống, Mao Cầu cũng phát hiện sự việc có chút mất khống chế, cũng không nhìn Thẩm Dao Dao thêm một cái, đã cấp tốc trốn nhanh.

Đợi khi bóng dáng của Mao Cầu biến mất sau mái ngói, Thẩm Dao Dao mới có thể chú ý tới sự tồn tại của nó. Nhìn về nơi mà nó vừa dừng lại khi nãy, lúc này, hắn mới nhìn thấy được chỗ vườn hoa tan tành, che kín bút tích kia.

Chân mày của hắn nhẹ nhàng cau lại, rất nhanh, sau khi đọc hiểu được nội dung trên đó, hắn liền không khỏi động dung, trên mặt đều là vẻ khϊếp sợ.

Biểu lộ này, cùng Thẩm Phiêu Tuyết khi nãy xác thật là vô cùng tương đồng. Chỉ là, hắn cũng không có trực tiếp phát điên như y :"Cái này..."

-------------------------------

Thẩm Bất Nhiên vừa xuống ngựa, liền đã gấp không chờ kịp cuống quýt chạy vào trong phủ, vừa chạy, còn vừa không quên chỉnh lại trang dung của mình.

Cách đây không lâu, hắn đã nhận được tin tức từ chỗ thúc phụ của mình, rằng cha hắn đã trở về.

Mặc dù không nói, nhưng hai mươi năm qua, Thẩm Bất Nhiên không có khả năng là chưa từng tưởng niệm đối phương. Ao ước thể nghiệm tình thương của cha, giống như những hài tử cùng trang lứa khác.

Cũng không biết, sau khi bỏ xuống đấu lạp, cha của hắn sẽ trông như thế nào, có phải sẽ giống như thúc phụ miêu tả, tiêu sái ôn nhuận.

Và cũng không biết, nếu lần nữa gặp được hắn, y sẽ làm gì...

Liệu hai mươi năm trôi qua, y có còn thương nhớ hài tử này, giống như hắn ngày ngày tưởng niệm y?

Vừa chạy nhanh, Thẩm Bất Nhiên lại vừa từ trong ngực áo lấy ra một chiếc túi gấm lục sắc, siết chặt ở trong tay. Bên trong, chính là mười bốn tấm ngọc bội đã được trạm trổ tinh xảo.

Năm đó, khi Thẩm gia còn làm loại sinh ý buôn bán bảo thạch, hắn đã từng đi theo Thẩm Dao Dao vào ở trong thạch phường, học hỏi được một chút kinh nghiệm điêu khắc trang sức.

Kể từ đó, bắt đầu từ năm bảy tuổi, mỗi một năm vào ngày sinh thần, hắn đều sẽ không ngoại lệ tự tay làm ra một tấm ngọc bội, đặt vào trong túi gấm. Bên trên ghi lại nguyện vọng nhỏ, hoặc là sự kiện đặc biệt đáng nhớ xảy ra trong năm của mình.

Hai mươi năm, hắn chưa từng có một ngày thôi tin tưởng cha của mình sẽ quay trở về.

Cho nên, số ngọc bội này, là một món lễ vật hắn cố tình tặng cho đối phương. Để đối phương không cần vì khoảng thời gian thơ ấu không thể bầu bạn bản thân, tận mắt nhìn thấy bản thân trưởng thành mà cảm thấy tự trách.

Đúng là một đứa trẻ vừa đáng thương, lại còn hiểu chuyện đến làm người đau lòng.

Chỉ là, ôm vô hạn chờ mong, Thẩm Bất Nhiên lại không ngờ rằng, đáp án mình chờ được, lại là một câu nói như vậy...

"Cha của ngươi...vừa rời đi rồi."

Nhìn thân ảnh của Thẩm Dao Dao sượt qua vai, nụ cười hoan hỉ như hài tử sắp được thưởng kẹo của Thẩm Bất Nhiên liền chậm rãi lụi tàn.

Ánh mắt rơi xuống túi gấm trong tay, năm ngón tay của hắn thoáng nắm chặt, rồi lại buông lỏng. Cuối cùng, liền vật quy nguyên chủ, đem nó cất vào trong áo.

----------------------------

Cùng lúc đó, ở tổng đàn Ma giáo, Phục Ma Điện, Dịch Thiếu Phong đang ngưng trọng ngồi trên bảo tọa. Ở bên cạnh là Đông Phương phu nhân, bên dưới, lại là một toán hắc y nhân, thuộc về ảnh vệ chuyên dụng của hắn.

"Ngươi nói Dịch Thủy Hàn bị Quỷ Mẫu bắt đi rồi? Bây giờ bà ta còn đang quang minh chính đại ở bên ngoài tìm kiếm hài đồng có sinh thần bát tự giống với hắn. Đồng thời, còn lôi kéo được không ít bô lão đứng đài vì bà ta?"

Xoa xoa mi tâm, Dịch Thiếu Phong liền cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra. Nhất là khi Đông Phương phu nhân ở bên cạnh còn như kiến bò trong chảo, đứng ngồi không yên :"Phong nhi, con nhất định phải cứu A Hàn!"

"Trong lòng ta cứ có cảm giác lo sợ bất an, nếu con không cứu nó, e là nó sẽ có nguy hiểm tính mạng đó!" Lần cuối cùng Đông Phương phu nhân có loại dự cảm này, cũng là chuyện của vài tháng trước.

"Mẹ, ngươi bình tĩnh. Người, ta nhất định sẽ cứu, chỉ là còn cần phải suy tính nhiều hơn."

Giơ tay ngăn lại Đông Phương phu nhân, Dịch Thiếu Phong lúc này mới dời mắt đến trên thân của đám hắc y nhân quỳ đầy đất kia, trầm giọng hỏi :"Có biết bà ta đang mưu đồ gì không?"

"Bẩm giáo chủ, chúng thuộc hạ...không biết."

"Không biết? Các ngươi đúng là một đám phế vật!"

Tách trà trong tay Dịch Thiếu Phong ném ra, trực tiếp đem đầu của tên ám vệ vừa đáp lời kia đập ra một cái lỗ máu.

Nhưng dù đau đớn, đối phương cũng không dám hó hé nữa lời, ngay cả máu cũng không dám lau, vội vã cùng những ám vệ khác quỳ xuống :"Giáo chủ bớt giận!"

**Đoán xem Quỷ Mẫu muốn làm gì A Hàn nhà ta đây...