Chương 33: Em gái vai ác (33)

"Được Được Được. Em còn tiền tiêu vặt, chúng ta đều lấy tiền tiêu vặt của em cũng mang đi quyên góp đi." Cô mấy năm nay cũng để dành được không ít tiền tiêu vặt đâu. Dù sau cũng không có cơ hội tiêu tiền, tất cả đều quyên góp làm việc tốt cũng là việc tốt.

"Không cần, phần của em, anh hai quyên giúp em. Khẳng định không phải ít."

Tô Nguyên Nguyên cười cong cong mắt, đối với hệ thống nói: "Tam Bát ca, ngươi xem đi, nhiệm vụ của ta hoàn thành thật tốt nha. Anh ta quả thực chính là tiểu thiên sứ."

888 lộ ra nụ cười vừa lòng.

Ngày hôm sau Tưởng An Nam đến đón Tô Nguyên Nguyên thấy Hoắc Cần cũng ở nhà thì rất kinh ngạc.

Bởi vì là đại biểu công ty đi, Hoắc Cần ăn mặc một thân tây trang, tóc không chút cẩu thả, hơn nữa ngũ quan của hắn cũng đẹp, mặt mày cười lên có chút ôn hòa.

Bất quá Tưởng An Nam biết đây là biểu hiện giả dối, cô không chỉ một lần thấy người đàn ông này mắt lạnh sắt bén đối với cô đâu.

Cô hiếu kỳ nói: "Hoắc tiên sinh, anh cũng đi sao?"

Hoắc Cần cười nói: "Tôi không thể đi sao?"

".. Đương nhiên có thể đi chứ." Tưởng An Nam cười cười, sau đó đi tìm tiểu thiên sứ của cô, đứng ở cửa phòng ôn nhu gọi: "Bé, em có khỏe không, chúng ta đi sớm một chút, chị trang điểm cho em."

"Em được rồi chị." Tô Nguyên Nguyên ăn mặc váy trắng từ trong phòng ra tới.

Cô bé 12-13 tuổi, làn da trắng nõn, đôi mắt sáng ngời thanh triệt, duyên dáng yêu kiều, thoạt nhìn làm người trước mắt sáng ngời, Tưởng An Nam ôn nhu cười: "Bé thật giống một tiểu thiên sứ."

"Chị cũng giống tiên nữ." Tô Nguyên Nguyên ngọt ngào nói.

Nhìn bộ dạng thân thiết khen ngợi lẫn nhau của hai người, Hoắc Cần tay cắm vào túi nhìn cửa nói: "Bé, xuất phát thôi."

"Đúng vậy, chúng ta xuất phát thôi." Tưởng An Nam liền nắm tay Tô Nguyên Nguyên đi ra ngoài.

Hoắc Cần: "..."

"Anh hai đi thôi." Tô Nguyên Nguyên vươn một tay ra nắm lấy tay hắn.

Hoắc Cần trên mặt liền lộ ra nụ cười sáng ngời.

Lúc ra cửa, tay trái dắt một tuấn nam, tay phải dắt một mỹ nữ. Tô Nguyên Nguyên trong lòng mỹ tư tư: "888, loại cảm giác này thật là đẹp chết người."

Lần hoạt động công ích này của thành phố được rất nhiều người đến tham dự. Trường hợp này đối với Hoắc Cần một chút hứng thú cũng không có, cho nên trước đó hoạt động như vầy hắn đều an bài người khác đến làm.

Lần này hắn tự mình đến, ban tổ chức liền an bài vị trí tốt nhất cho hắn, hàng đầu tiên ở chính giữa.

Hoắc Cần lấy ra camera, chuẩn bị tùy thời chụp ảnh Tô Nguyên Nguyên.

Hắn tuấn tú, hơn nữa khí chất bất phàm, cũng ngồi ở vị trí đặc biệt cho nên rất nhanh một đống các cô gái chú ý đến hắn.

Hoắc Cần đối với ánh mắt như vậy đã thực quen thuộc. Cho nên hoàn toàn không thèm để ý đến, đôi mắt chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm sân khấu, chờ bé của hắn lên đài.

"Hoắc tổng thật trùng hợp."

Đột nhiên, bên người có người chào hỏi hắn.

Hoắc Cần nghiêng đầu nhìn thoáng qua phát hiện là người quen: "Trần tổng."

Phía sau, mấy cô gái kia bắt đầu nghị luận sôi nổi. Rốt cuộc hai người kia, một cái nhìn tuấn lãng bất phàm, một cái thoạt nhìn anh tuấn ôn nhu. Thoạt nhìn là hai loại hình khác nhau.

Nhưng đều là thanh niên tài tuấn ngày thường khó gặp. Hôm nay thế nhưng lập tức đồng thời xuất hiện ở trường hợp này, liền khiến nhiều người chú ý.

Trần Cảnh Hoa cười nói: "Không nghĩ đến Hoắc tổng cũng thích trường hợp như vậy. Ở nước ngoài, cũng thường xuyên tổ chức các buổi tiệc tối công ích như vậy, lần này cũng là phía chính phủ hợp tác tổ chức."

Hoắc Cần đang chuẩn bị nói chuyện, đột nhiên phát hiện cô gái ngồi phía sau Trần Cảnh Hoa có chút quen mắt, nhìn nhiều một chút. Sau đó thực mau liền bị tiếng nhạc trên sân khấu hấp dẫn, liền dứt khoát mặc kệ Trần Cảnh Hoa, cầm camera chuẩn bị chụp ảnh.

Thực mau, Tô Nguyên Nguyên quả nhiên xuất hiện trên sân khấu.

Lần này Tô Nguyên Nguyên tham diễn tiết mục lần đầu tiên, hơn nữa bởi vì cô lớn lên quá đẹp cho nên trực tiếp được xếp ở vị trí đầu, vừa ra tới liền thấy anh hai nhà cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui sướиɠ.

Hoắc Cần trực tiếp đem nụ cười này chụp lại.

Trần Cảnh Hoa thấy hắn không để đến mình trong lòng có chút khó chịu.

Cảm thấy Hoắc Cần thật không coi ai ra gì.

Cùng Hoắc Cần dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng không giống, Trần Cảnh Hoa là ngậm thìa vàng lớn lên. Hơn nữa nhà hắn còn là nhà tư bản lâu đời, gia tộc bên trong nhiều quy củ. Từ nhỏ liền được sống như quý công tử. Nên hắn đối với Hoắc Cần người dựng nghiệp bằng hai bàn trắng, còn không có bằng cấp gì là cảm thấy coi khinh.

Nhưng vài lần giao tiếp với Hoắc Cần, ăn qua không ít mệt, trong lòng liền có chút không phục.

Đặc biệt ba hắn còn thường xuyên giáo dục hắn không được coi thường Hoắc Cần, Trần Cảnh Hoa nghĩ, trong lòng ba hắn cảm thấy hắn không bằng Hoắc Cần. Cho nên trong lòng luôn xem Hoắc Cần như kẻ thù số một của mình.

Hiện tại bị kẻ thù số một bỏ qua như vậy khiến Trần Cảnh Hoa buồn bực vô cùng, trên mặt một chút tươi cười cũng không có. Bực bội an bài: "Lý bí thư, lấy cho tôi ly nước lạnh lại đây."

"Được, được Trần tổng." Cô gái ngồi bên cạnh hắn liền nhanh chóng đứng dậy, lắc lư cái ly đi rồi.

Nhìn cô cái dạng này, Trần Cảnh Hoa mày nhăn càng khẩn.

Lúc này tiết mục của Tô Nguyên Nguyên cũng kết thúc, lần đầu múa trên sân khấu, cô nhảy không tồi. Đạt được tiếng vỗ tay như sấm.

Lần đầu tiên dựa vào năng lực của bản thân đạt được vinh dự, Tô Nguyên Nguyên trong sung sướиɠ vô cùng. Xuống sân khấu, Tô Nguyên Nguyên mỉm cười đầy khoe khoang không che dấu được.