Chương 37: Em gái vai ác (37)

Xác định đã lấy được mảnh đất đó lúc sau, Tô Nguyên Nguyên cao hứng nói: "Anh hai đợi lát nữa chúng ta cùng đi xem. Trường học vẫn nên xây lớn một chút mới có khí thế. Về sau, em còn muốn làm một cái quảng trường lớn."

Tuy mảnh đất trước đó không lấy được nhưng nhìn thấy Tô Nguyên Nguyên cao hứng như vậy, Hoắc Cần cũng vui vẻ theo: "Được, đợi lát nữa chúng ta liền đi xem. Em muốn như thế nào cũng được."

Nhìn thấy Hoắc Cần cao hứng, lúc tan cuộc, Trần Cảnh Hoa chịu đựng tức giận đi tới cố ý vươn tay ra nói: "Hoắc tổng, vừa rồi đa tạ đa tạ."

Hoắc Cần cũng giả cười lại: "Không có gì, em gái ta không thích mà thôi."

Đây là ám chỉ vừa rồi hắn là cùng một đứa trẻ tranh giành sao? Trần Cảnh Hoa thiếu chút nữa tức giận mà cười rồi, nhưng hàm dưỡng tốt đẹp của hắn khiến hắn nhịn xuống, sau đó cười xoay người rời đi.

Nhưng thật ra Lý Thanh Diệp lại thường thường quay đầu lại nhìn.

Tô Nguyên Nguyên thấy vậy liền khẩn trương: "Tam Bát ca, cô ta như vậy là nhìn gì chứ."

888 ngáp một cái: "Yên tâm đi, dù sao cũng không phải nhìn ngươi."

Tô Nguyên Nguyên: "..."

Cô thật sự tình nguyện người bị nhìn là cô, đừng có nhìn anh của cô mà.

Hội đấu giá lần này có hai nhà xí nghiệp lớn cùng cạnh tranh một mảnh đất, chuyện này tự nhiên đã truyền khai toàn bộ trong giới.

Trần phụ đối với kết quả này có chút bất mãn. Rốt cuộc giá cả đưa ra có chút cao.

Nhưng nghĩ đến tương lai phát triển, trong lòng hắn cũng chỉ có thể kiềm chế bất mãn lại. An bài người quy hoạch thật tốt mảnh đất ấy để sử dụng.

Kết quả chưa đến nửa tháng, bên chính phủ lại xác thực tin tức rằng chủ thành lại hướng phía đông phát triển chứ không phải bên họ.

Tin tức này khiến cho toàn bộ dòng họ Trần đều rung động.

Tuy rằng 480 vạn không đến mức khiến bọn họ bị thương gân động cốt gì, nhưng lần này cũng xác thực là một lần đầu tư thất bại.

Hơn nữa lúc trước còn dùng giá cao mới lấy được. Hiện giờ mảnh đất ấy lại trở thành một mảnh râu ria. Dùng nhiều tài chính như vậy đầu nhập vào một khối đất râu ria, trong khi hiện giờ bên thành đông kia, bọn họ lại không có đầu tư nhiều như vậy, về sau nhất định sẽ từng bước lạc hậu hơn người khác.

Trần phụ nhanh đi tìm người quen bên phía chính phủ hỏi thăm tin tức, rõ ràng trước đó nói nơi phát triển là thành tây, sao bây giờ lại đột nhiên đổi thành thành đông.

"Trần tiên sinh, lần này đúng là gây chuyện lớn rồi."

Vốn dĩ trước đó bên trong cuộc hội nghị thị ủy, thành đông cùng thành tây đều được chọn: Hai bên người của thành đông cùng thành tây tranh luận không thôi, cuối cùng là thành tây áp đảo được thành đông bên này, cho nên mới quyết định phát triển bên thành tây.

Kết quả ở buổi đấu giá đất lần trước, truyền ra tin hai xí nghiệp lớn dùng giá cao cạnh tranh mua một mảnh đất không lớn, xí nghiệp Trần thị người ra giá sau còn dùng một cái giá cao hơn rất nhiều lần để giành được. Lúc ấy tin tức truyền đến thị ủy thì rất nhiều lãnh đạo đã hoài nghi cảm thấy có phải là do tin tức đã bị lộ ra hay không.

Loại chuyện như vậy căn bản không hề điều tra, biết đã để lộ tiếng gió lãnh đạo thành phố đã rất bất mãn. Và đưa ra một quyết định cuối cùng lâm thời đổi nơi phát triển thành bên thành đông.

Trần phụ về nhà liền nhìn con trai mình mà cảm khái: "Vì món lợi nhỏ mà tổn thất lớn a, thật là vì lợi nhỏ mất lớn rồi. Trước đó những bố cục ở thành tây đều hóa thành lãng phí! Cảnh Hoa con cứ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày đi, bên công ty cha cần tốn một chút thời gian để trấn an."

Con trai hắn mới vừa nhận chức vụ lại xuất hiện chuyện như vậy, khẳng định sẽ khiến những người khác bất mãn, hắn phải nghĩ biện pháp bình ổn.

Trần Cảnh Hoa không cam lòng cúi đầu. Anh nhướng mày cũng thì cũng đã mất đi thần thái phi dương ngày xưa.

Không giống như bên Trần gia, Tô Nguyên Nguyên đang vui vẻ xoay vòng vòng trong văn phòng Hoắc Cần, sau đó lôi kéo tay Hoắc Cần: "Anh hai, mảnh đất này em sang qua cho anh được không."

Hoắc Cần ngồi ở sô pha đọc báo, nghe vậy liền cười nói: "Như thế nào lại muốn chuyển cho anh?"

"Anh nghĩ xem, em dùng 200 vạn để mua nó, vừa chuyển qua cho anh là có thể kiếm tiền, thật tốt mà. Cầm tiền anh cho, em còn có thể mua một miếng đất lớn hơn nữa đâu. Anh hai, em phải dựa vào năng lực bản thân để kiếm tiền!"

Tô Nguyên Nguyên cảm thấy ánh mắt của mình thật tốt, quả nhiên là cao thủ đầu tư.

Hoắc Cần nở nụ cười. Cảm thấy bản thân lần này làm như vậy vẫn thật đáng giá.

Không ai có thể từ tay hắn cướp đi đồ mà bé nhà hắn muốn. Dù có đoạt được rồi, hắn cũng muốn làm người đó phải hối hận.

"Hoắc tổng, có người bên Trần thị đến tìm ngài."

Hai anh em đang nói chuyện bỗng nghe thấy trợ lý Tiểu Thái nói.

Hoắc Cần nói: "Bên kia là ai đến?"

"Là bí thư của Trần tổng."

Hoắc Cần vừa nghe là bí thư, nghĩ có thể cha con Trần Cảnh Hoa muốn truyền lời gì đó liền gật đầu nói: "Để người vào đi."

Tô Nguyên Nguyên trong lòng buồn bực, không biết là cái trợ lý nào. Lỡ như là nữ chủ..

Cô vừa mới cầu nguyện xong liền thấy Lý Thanh Diệp từ cửa đi đến.

Một thân tây trang khéo léo, càng thêm phụ trợ dáng người quyến rũ của cô ta.

Tô Nguyên Nguyên: "..."

Hoắc Cần thật ra không hề nhận ra Lý Thanh Diệp, hắn đối người không quan trọng thì rất lười nhớ đến. Lúc này thấy Lý Thanh Diệp cũng chỉ cảm thấy cô ta quen mắt mà thôi. Nhưng dù là vậy hắn cũng chỉ cảm thấy nguyên nhân là do cô gái này hay đi bên cạnh Trần Cảnh Hoa thôi.

Hắn dùng ngữ khí xã giao nói: "Bên kia Trần tổng có việc gì sao?"

"Không phải Trần tổng bảo tôi đến tìm anh, là chính tôi tự đến tìm anh." Lý Thanh Diệp quật cường nói: "Hoắc Cần, chúng ta hiện giờ đều là người trưởng thành rồi, hy vọng anh khong cần cứ đem chuyện trước đó để trong lòng."

Nói xong, cô ta lại hít một hơi thật sâu nói tiếp: "Tôi biết là tôi trước kia đã tổn thương anh, tôi xin lỗi. Nhưng hy vọng anh có thể công tư phân minh đừng đem tình cảm cá nhân vào công việc."

Tô Nguyên Nguyên: ".. Tam Bát ca, cô ta nói vậy là ý gì chứ?"

888: "Lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển." Nhưng đại khái câu đó không dành cho ký chủ nhà nó, ký chủ nhà nó là ngoại lệ.

Hoắc Cần cau mày nghe xong liền vẻ mặt khó coi nhìn kỹ Lý Thanh Diệp vài lần.

Tô Nguyên Nguyên sợ hắn không nhận ra cho nên nói: "Anh hai, đây là con gái của nhà Lý thợ mộc thôn chúng ta đó."

Hoắc Cần lúc này mới nhớ đến cô gái trước mặt là người nào, nhớ tới cô ta trước kia cứ làm mấy cái hành động không thể hiểu được thì Hoắc Cần lại tức giận mà cười, hắn lạnh lùng nói: "Xem ra trước kia bản thân ta vẫn là tốt tính quá. Gọi bảo an lên đây, ném ra ngoài."

Tiểu Thái lập tức đi gọi điện thoại.

Lý Thanh Diệp đã chuẩn bị tốt cùng Hoắc Cần nói chuyện, kết quả Hoắc Cần trực tiếp đuổi người, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại: "Anh làm gì vậy, Hoắc Cần, tôi chỉ hy vọng cùng anh nói chuyện rõ ràng thôi."

Hoắc Cần cười lạnh cảm thấy không cần cùng người này nói nhiều làm gì.

Chờ bảo an đi lên, hắn liền nói thẳng: "Ném ra ngoài, không cần lại làm loại người này tiến vào đây."

Hai bảo an liền một trái một phải đứng sau Lý Thanh Diệp.

Thấy tình huống như vậy, Lý Thanh Diệp giống như bị đả kích nặng nề, cô ta đôi mắt đều rưng rưng quật cường nhìn Hoắc Cần: "Không cần anh đuổi, tôi tự mình đi! Hoắc Cần, tôi sẽ không khuất phục."

Nói xong liền xoay người rời khỏi.

Tô Nguyên Nguyên chờ cô ta đi rồi mới nuốt nước miếng nói: "Tam Bát ca, nữ chủ thật không bình thường nha." Nhiều năm như vậy, Lý Thanh Diệp đây là tự động não bổ ra một tiết mục yêu hận tình thù nha.