Chương 148: Người đại diện độc tài

“Chúc mừng kí chủ đã tham gia nội dung tin tức trang đầu ngày mai lần này, cũng thành công cứu nữ minh tinh không còn khát khao sống tiếp, hệ thống ban thưởng 80% cổ phần tuyệt đối của “công ty giải trí Tinh Đồ”, cũng có được quyết định sách lược và một phiếu quyền bác bỏ của công ty. Ban thưởng vốn là thông qua con đường chính quy thu mua chuyển nhượng hợp pháp, không tồn tại bất cứ tranh chấp giao dịch, mời kí chủ ấn nhận.”

Phần thưởng lần này, vậy mà lại là trực tiếp thưởng cho anh một công ty giải trí?

Hơn nữa còn chính là công ty giải trí mà Liễu Hân Nguyệt đang công tác!

Cái hệ thống trang đầu này cũng quá trâu bò rồi đúng không?

Hà Thời Minh trực tiếp ấn “nhận”.

Ngay sau đó, điện thoại nhận được một tin nhắn nhắc nhở.

“Anh Hà Thời Minh tôn kính, chúc mừng anh thu hoạch được 80% cổ phần tuyệt đối của “công ty giải trí Tinh Đồ”, cũng có được quyết định sách lược và một phiếu quyền bác bỏ của công ty.”

Đúng lúc này, xung quanh đột nhiên vang lên một tràng tiếng thốt lên.

“Quào! Đại Nguyệt của tôi đi ra rồi!”

“Đại Nguyệt, anh yêu em.”

“...”

Hà Thời Minh nghe thấy tiếng ầm ĩ, cất điện thoại di động vào trong túi, nhìn sang hướng cổng vào khách sạn.”

Ở cửa.

Một cô gái mặc váy liền áo màu xanh, mái tóc dài màu đen phất phới, đang bước nhanh đi tới bên này, chính là Liễu Hân Nguyệt.

Nhưng mà cô lúc này, không giống với nhìn thấy trong tivi, vành mắt bỏ bừng, trông cảm xúc suy sụp, giống như là vừa mới khóc xong.

Trong khoảnh khắc đối mặt với những người xung quanh, ngay cả nhìn bọn họ Liễu Hân Nguyệt cũng không liếc mắt lấy một cái, mà là đi thẳng về phía của Hà Thời Minh.

Sau đó, cô ngừng lại ở chỗ cách xa Hà Thời Minh khoảng chừng một mét, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười từ trên mặt, nhìn Hà Thời Minh nói: “Hà Thời Minh?”

Hà Thời Minh gật đầu nói: “Ừm.”

Câu trả lời rất đơn giản, chỉ có một chữ. Nụ cười miễn cưỡng nặn ra trên mặt Liễu Hân Nguyệt lập tức sụp đổ, đột nhiên nước mắt rơi như mưa.

Sau đó, trong ánh mắt không dám tin của tất cả mọi người ở xung quanh, trực tiếp nhào về phía Hà Thời Minh, ôm chặt lấy anh, đầu gục lên trên bờ vai của Hà Thời Minh, gào khóc điên cuồng, khóc đến mất kiểm soát.

Cô đã đau khổ quá lâu rồi, kiềm nén quá lâu rồi, quá mức khát khao có thể có một người ở bên chia sẻ với cô.

Cho đến giờ phút này, rốt cuộc cô mới tìm được!

“Cái này...”

Hà Thời Minh lập tức trợn tròn mắt.

Anh chỉ là muốn khuyên Liễu Hân Nguyệt sống sót mà thôi, không nghĩ tới vậy mà lại phát sinh một màn trước mắt này.

Những người đang kêu gào xung quanh nhìn thấy cảnh này, lập tức yên tĩnh trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin mà nhìn Hà Thời Minh.

Con mẹ nó, bọn họ nhìn thấy cái gì vậy?

Liễu Hân Nguyệt vậy mà lại chủ động ôm Hà Thời Minh?

Nhưng đó là Đại Nguyệt đó, đại minh tinh xinh đẹp một thân tập hợp văn học nghệ thuật và tài hoa.

Đặt văn học nghệ thuật lên trên người một cô gái trẻ tuổi bình thường, có lẽ mang nghĩa xấu nhiều hơn là ca ngợi, nhưng trên người Liễu Hân Nguyệt, đây tuyệt đối là tràn ngập ca ngợi, bởi vì con người Liễu Hân Nguyệt vốn như thế, một người phụ nữ trong lúc giơ tay nhấc chân đều lộ ra văn học nghệ thuật và tài hoa.

Tài hoa và văn nghệ của cô, là toát ra từ trong xương cốt, mà không giống như là gượng ép ra vẻ như người phụ nữ thông thường!

Đối với một minh tinh xinh đẹp đặc biệt như vậy, cho dù là có thể có được một chữ ký của cô, cũng đủ để khiến rất nhiều người điên cuồng, càng đừng đề cập đến chụp ảnh chung và bắt tay với cô.

Nhưng mà bây giờ, Liễu Hân Nguyệt vậy mà lại ôm một người đàn ông mới vừa gặp chưa đến hai phút, không kiềm chế được nỗi lòng mà nghẹn ngào khóc nức nở, hơn nữa còn khóc đến mất kiểm soát.

Cũng bởi vì vài câu chưa đến năm sáu từ anh vừa nói ban nãy?

Con mẹ nó, số chó ngáp phải ruồi cũng quá tốt rồi đúng không?

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn về phía Hà Thời Minh, hâm mộ cũng sắp chảy nước miếng rồi, thậm chí cũng có tâm tư trực tiếp tiêu diệt Hà Thời Minh, sau đó đổi thành mình.

Bao gồm cả Vương Kiến Ba cũng sửng sờ nhìn Hà Thời Minh, miệng ngập ngừng, dáng vẻ muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng lại không biết là nên nói cái gì cho phải.

Lúc này, trong đầu của Vương Kiến Ba, chỉ có một âm thanh đang điên cuồng gào thét.

“Mẹ ơi, tôi ở đây có ích lợi gì? Làm một bóng đèn đạt tiêu chuẩn à?”

Đúng lúc này, đột nhiên có sáu bảy người từ trong khách sạn xông ra.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên hơi gầy, mang theo kính mắt hình vuông dây bạc, lại thêm đôi mắt lá liễu nhỏ dài, có thể thấy là một người vô cùng sáng suốt.

“Liễu Hân Nguyệt, cô đang làm gì vậy!”

Sau khi người đàn ông trung niên đi tới, nhìn thấy Liễu Hân Nguyệt gục trên vai của Hà Thời Minh, lập tức tức giận quát lạnh.

Nghe thấy tiếng quát của người đàn ông trung niên, những người ở đây đều quay đầu lại nhìn.

Liễu Hân Nguyệt vốn đang gục trên vai của Hà Thời Minh, đang nghẹn ngào khóc nức nở, sau khi nghe tới thanh âm này, cũng đột nhiên run rẩy một cái, tiếp khóc thẳng thừn dừng lại, mau chóng rời khỏi cái ôm của Hà Thời Minh, xoay người nhìn về phía người đàn ông trung niên sau lưng.

Hà Thời Minh hơi nhướng mày, nhìn theo về phía người đàn ông trung niên.

Người này hẳn là người xuất hiện trong tin tức trước đó, người đại diện đã ép chết Liễu Hân Nguyệt kia, Tống Tiên Phong.

“Không được xem! Mọi người không được xem nữa, mau chóng rời khỏi nơi này đi.”

Tống Tiên Phong quát lớn, năm người đi theo ông ta cùng đi tới, cũng vội vàng chạy tới xung quanh Liễu Hân Nguyệt, lớn tiếng kêu những người xung quanh: “Ở đây không có chuyện của các người, đi nhanh lên! Mau chóng rời khỏi nơi này! Không được phép chụp hình!”

“Chúng tôi không đi!”

“Các người là người của công ty quản lý? Vừa nãy Đại Nguyệt của tôi suýt chút nữa cũng đã nhảy lầu rồi, có phải các người giở trò quỷ hay không?”

“Đúng, nhất định phải cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng!”

“Đại Nguyệt của tôi là một người tốt như thế, sao các người ép cô ấy thành như vậy?”

“Đúng rồi, cho chúng tôi một câu trả lời thoả đáng...”

“...”

Một đám người nổi giận lớn tiếng nói, trông như hận không thể trực tiếp đánh cho mấy người này một trận.

Chính là bởi vì vô cùng yêu quý, đối với chuyện hãm hại Liễu Hân Nguyệt, mới có thể hận càng thêm sâu sắc.

Ở xã hội hiện nay, sự lộn xộn trong giới giải trí đã không phải là bí mật gì nữa.

Mà Liễu Hân Nguyệt là một trong số ít minh tinh trong giới giải trí không có tin xấu, bây giờ cô đột nhiên nhảy lầu, người của công ty quản lý lại vội vàng chạy tới, nếu như nói chuyện này không có quan hệ gì với công ty quản lý sau lưng cô, đoán chừng ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ không tin.

Nhưng mà rất dễ nhận thấy, Tống Tiên Phong căn bản cũng không muốn dây dưa với những người này.

Dẫu sao ở trước mặt nhiều người như vậy, tuỳ tiện bị người ta châm dầu vào lửa một chút, cả công ty giải trí Tinh Đồ đều sẽ rơi vào trong sóng gió.

Ông ta đi thẳng tới trước mặt Liễu Hân Nguyệt, kéo Liễu Hân Nguyệt từ bên cạnh Hà Thời Minh ra, giận dữ nhìn Hà Thời Minh nói: “Thằng nhãi, cậu đã làm cái gì với Liễu Hân Nguyệt rồi? Có tin tôi kiện cậu hay không?”

Lông mày của Hà Thời Minh nhướng lên, trả lời: “Kiện tôi? Tôi còn chưa tìm ông gây chuyện thì thôi, nếu như ban nãy Liễu Hân Nguyệt nhảy lầu bỏ mình, các người định làm cái gì?”

Nếu như là chuyện của người khác, đương nhiên Hà Thời Minh lười quan tâm tới.

Nhưng còn Liễu Hân Nguyệt thì khác, đối với đại minh tinh này, Hà Thời Minh vẫn là rất thích.

Ở trước mặt người khác cô đầy quang vinh, nhưng thật sự là một người đáng thương, một người cần người khác quan tâm, một người là cùng một loại người với Hà Thời Minh.

Quan trọng hơn là, nếu bây giờ anh đã trở thành ông chủ của “công ty giải trí Tinh Đồ”, đối với minh tinh Liễu Hân Nguyệt được mọi người yêu mến ở dưới tay, anh đương nhiên phải chiếu cố.

Nếu không thì, ngộ nhỡ cô bị Tống Tiên Phong chọc tức lại nhảy lầu, anh đi đâu kiếm một minh tinh vừa mắt giống như thế chứ?

“Cái này...”

Tống Tiên Phong nghe nói như thế, sắc mặt trở nên thay đổi, tức giận nói: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì? Ai nói Liễu Hân Nguyệt muốn nhảy lầu?”