Chương 28: Điện thoại của Tần Lệ Nhã

Tập đoàn Tần Thương.

Tần Lệ Nhã cúp điện thoại xong, thở dài một hơi.

Triệu Thư bên cạnh nghi ngờ hỏi: “Tiểu Nhã, em thật sự muốn tự mình đến trường gặp Hà Thời Minh à? Dù sao em cũng là Chủ tịch của tập đoàn Tần Thương, cứ thế trực tiếp đến trường gặp một sinh viên đại học có phải hơi tỏ ra quá…”

“Không đâu!”

Tần Lệ Nhã nghiêm túc nói: “Chị Triệu, không phải hôm qua chị hỏi em là Hà Thời Minh nói gì với em sao?”

“Nói gì? Không lẽ liên quan đến vụ hỏa hoạn vừa rồi sao?” Triệu Thư nghi ngờ hỏi.

Vừa nãy thôi, nhà kho phía nam của tập đoàn Tần Thương xảy ra hỏa hoạn.

May mà từ tối qua, Tần Lệ Nhã đã cho người đến kiểm tra kỹ từng kho hàng, sau đó đổi hết dụng cụ cứu hỏa, để đối phó với hiểm họa ngầm hỏa hoạn khô hanh.

Kết quả sáng nay, nhà kho phía nam bất ngờ bốc cháy, may mà trước đó đã chuẩn bị đầy đủ, vừa mới bùng lửa lên, nhân viên bên đó đã lập tức huy động, dập tắt ngọn lửa mới không gây ra quá nhiều thiệt hại.

Nếu không, một khi nhà kho phía nam thật sự cháy hết, sợ là ngay cả Tần Lệ Nhã cũng sẽ bị hội đồng quản trị trách phạt, thậm chí là cách chức.

“Đúng! Chị nói không sai!’

Tần Lệ Nhã nghiêm trọng nói: “Tối hôm qua, Hà Thời Minh đã nhắc nhở em họa vô đơn chí, gần đây thời tiết hanh khô, bảo em chuẩn bị tốt công tác phòng tránh hỏa hoạn, nhất là nhà kho, tránh việc ngoài ý muốn xảy ra! Thế nên tối hôm qua, cả đêm cho kiểm tra tất cả dụng cụ phòng cháy chữa cháy, hôm nay mới có thể giảm thiểu thiệt hại cho vụ cháy gây ra! Nếu không có anh ta nhắc nhở, lần này hậu quả thật sự rất khó lường!”

“Cái này.. cái này cũng quá thần kỳ rồi?”

Triệu Thư nghe Tần Lệ Nhã nói, kinh ngạc trợn to hai mắt.

Thảo nào tối qua Tần Lệ Nhã không nói gì với cô.

Hóa ra là vì Hà Thời Minh đột nhiên nói những lời đó.

Nhưng những chuyện này lúc đầu không xảy ra, mà lại còn là những chuyện thuộc về tập đoàn Tần Thương, Hà Thời Minh làm sao biết được?

“Thế nên em mới ngạc nhiên!”

Tần Lệ Nhã hít sâu một hơi nói: “Theo lý mà nói, chuyện này là đột nhiên xảy ra, Hà Thời Minh không thể biết được! Nhưng lại bị anh ta nói trúng! Vậy thì chỉ có ba khả năng! Một là trận hỏa hoạn này do anh ta làm, nhưng khả năng này không thể xảy ra! Hai là anh ta đoán, từ một vài manh mối, đoán ra là có người muốn hại em, hơn nữa rất có khả năng sẽ châm lửa đốt nhà kho! Ba là anh ta có khả năng tiên tri, tính được nhà kho sẽ bốc cháy nên nhắc nhở em!”

“Cái này…” Triệu Thư nghe vậy, kinh ngạc không biết nên nói gì.

Tần Lệ Nhã tiếp tục nói: “Nhưng cho dù là khả năng thứ hai hay thứ ba, đều cho thấy Hà Thời Minh này, là một người cực kỳ giỏi! Người như thế, đều rất đáng để kết giao, hơn nữa phải cực kỳ coi trọng mới đúng! Cho nên em bắt buộc phải đi, gấp lắm rồi!”

Nếu Hà Thời Minh dựa vào manh mối, đoán ra có khả năng có người muốn dùng cách phóng hỏa để hại cô, vậy chỉ số IQ của Hà Thời Minh rất khủng khϊếp.

Muốn biết được, cho dù là Tần Lệ Nhã cô, trước mắt cũng chỉ có thể đoán có người muốn đối phó cô, chỉ không biết rốt cuộc là ai, muốn sử dụng biện pháp nào!

Nếu như, Hà Thời Minh thật sự có khả năng tiên tri, vậy người như thế lại càng lợi hại!

Không nói đến việc lôi kéo người như vậy về, bởi người như thế không để thể cô lợi dụng, nhưng cho dù chỉ cần có thể kết giao với anh ta, vậy đối với cô mà nói có lợi ích không nói hết được.

“Được, chị hiểu rồi, chị đi chuẩn bị xe!” Triệu Thư đáp.

Nói xong liền đi ra ngoài.

Làm thư ký theo Tần Lệ Nhã đã lâu, cô biết rõ kế tiếp nên làm gì, nên làm như thế nào.



Đại học Lâm An,

Nhà ăn.

Hà Thời Minh tắt cuộc gọi của Tần Lệ Nhã.

Vương Kiến Ba bên cạnh lập tức thò đầu sang nói đùa: “Tiểu Minh, tôi nghe có tiếng phụ nữ, ai thế? Không lẽ là cậu lại có bạn gái rồi? Bảo người ta đến đây, không sợ đám sinh viên này dạy hư à?”

Hà Thời Minh cười nhẹ: “Không phải bạn gái tôi, mà là Chủ tịch tập đoàn Tần Thương Tần Lệ Nhã, muốn tới tìm tôi.”

“Hả? Tần Lệ Nhã? Sao cậu không nói là thần tiên luôn đi?” Vương Kiến Ba trợn mắt nói.

Lại còn Tần Lệ Nhã, tên này nói điêu không chớp mắt!

Nếu cậu quen biết Tần Lệ Nhã, còn cần ngồi đây à?

Hà Thời Minh xòe tay ra nói: “Cậu không tin thì thôi, đợi lát nữa tự nhìn.”

Chính lúc này, Phạm Vân Hải cùng nhóm sinh viên đã cùng quay trở lại, đem theo đủ loại thức ăn.

Đầu bếp nhà ăn của trường, lúc nấu cơm tập thể, vị cực kỳ khó ăn, nhưng mấy món nấu trên bếp nhỏ này, hương vị không tồi.

Nhưng giá khá là đắt, hơn nữa bình thường chỉ dành cho sinh viên năm cuối.

Dù sao cũng sắp đi rồi, muốn để cho họ chút ký ức tốt đẹp, nấu cho bọn họ mấy món ngon, vậy ngày nào cũng đòi ăn món ngon thì làm thế nào bây giờ?

Chu Thăng dẫn dắt tổng cộng là năm lớp, cũng gần 200 sinh viên.

Nhưng vì có phí lớp, lại còn dư ra, đủ để những người này ăn no nê, nên tiền ăn sẽ trừ vào phí lớp luôn.

Bàn ăn trong nhà ăn rất lớp, một bàn có thể ngồi hơn 20 người, 200 người thì ngồi khoảng 10 bàn là đủ.

Chu Thăng không hề nói là sinh viên phải ngồi như thế nào, nhưng Phạm Vân Hải và Triệu Phi Nhi cùng các thành viên hội học sinh, cán bộ lớp đều rất tự nhiên ngồi cùng giáo viên hướng dẫn Chu Thăng chung một bàn.

Còn Hà Thời Minh và Vương Kiến Ba, tất nhiên là ngồi bàn cuối cùng, chỉ có 6 người, lại còn là những người cùng sống chung trong một phòng ký túc xá, vẫn luôn thân thiết, quan hệ cực kỳ tốt.

Trên bàn, chỉ có ba món ăn, một bát canh cũng không có.

Nhưng Hà Thời Minh không nói gì cả.

Ngồi xuống, tự gắp tự ăn.

Chỉ có anh không nói gì, nhưng bốn người bên cạnh lại không vừa lòng.

“Thật xui xẻo! Mấy bàn khác đầy ắp thức ăn, đến chúng ta lại chỉ còn ba món!”

“Hà Thời Minh! Đều tại cậu, đắc tội ai không đắc tội, cứ phải đắc tội hội trưởng Phạm?”

“Người ta sắp xếp công việc cho cậu, đó là cho Triệu Phi Nhi mặt mũi, cũng cho cậu đường lui rồi, kết quả cậu thì hay rồi, không chỉ bản thân đắc tội hội trưởng Phạm, mà còn liên lụy cả chúng tôi nữa!”

“Cho cậu cơ hội cậu còn không biết nắm bắt, còn liên lụy chúng tôi! Hà Thời Minh, ở cùng ký túc xá với cậu, là chuyện xui xẻo nhất trong đời mấy người bọn tôi!”

“...”

Giọng bốn người này không nhỏ, mấy người bàn bên cạnh đều nghe thấy hết.

Chỉ là không có ai thèm để ý, nhưng thi thoảng lại có mấy tiếng cười lớn vang lên.

Bị người từng là anh em thân thiết ghét bỏ, sợ là sau này Hà Thời Minh ở đại học Lâm An không ngóc đầu nổi.

Hà Thời Minh thở dài, đặt đũa xuống nói: “Mọi người đều là anh em, thật sự muốn thành như thế này à?”

“Chúng tôi không có anh em như cậu! Cậu xứng làm anh em của chúng tôi không?” Một thanh niên trông khá cao nói.