Chương 30: Hội trưởng ‘trượng nghĩa’

Trong nhà ăn.

Hầu như tất cả sinh viên, đều tập trung vào Tần Lệ Nhã.

Ngay cả những người không biết Tần Lệ Nhã, nghe bạn học giới thiệu xong, cũng vội vàng quay sang nhìn.

Chủ tịch xinh đẹp nhất Lâm An, nổi tiếng như vậy, ai mà không muốn nhìn lần nữa?

Càng không nói đến tập đoàn Tần Thương, là công ty lớn mà họ muốn gia nhập nhất.

Họ đều muốn biết, Tần Lệ Nhã đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì.

Trong ánh mắt của hàng trăm người, Tần Lệ Nhã bình tĩnh bước đến lớp của Chu Thăng.

Chu Thăng ho nhẹ, đi đến trước mặt Tần Lệ Nhã, hít một hơi thật sâu, thể hiện dáng vẻ phong lưu cười nói: “Xin chào Tần tổng, tôi là Chu Thăng, cô…”

“Ừ.”

Vẻ mặt Tần Lệ Nhã không hề thay đổi, sau đó…

Trực tiếp đi qua bên người Chu Thăng, tiếp tục đi vào trong.

“Kìa….”

Chu Thăng ngây người đứng ở đó, há hốc mồm.

Cái gì …

Chỉ một chữ ‘Ừ’?

Không có chữ nào khác?

Sau đó, gương mặt già nua của ông ta đỏ lên!

Dm!

Ông ta đường đường là giáo viên hướng dẫn năm cuối, không lẽ lại mất mặt như thế?

Nhưng đối mặt với Tần Lệ Nhã, ông ta không dám làm gì.

Không chỉ ông ta, mà toàn bộ Đại học Lâm An, ngoài hiệu trưởng phó hiệu trưởng và những lãnh đạo cấp cao ra, ai dám chọc Tần Lệ Nhã không vui chứ?

Phạm Vân Hải và những người khác nhìn Chu Thăng bị phớt lờ, trên mặt hiện rõ sự nghi ngờ. Không phải tới tìm Chu Thăng? Vậy tới làm gì?

Chỉ có một mình Vương Kiến Ba, nhìn thấy Tần Lệ Nhã liền ngạc nhiên mở to mắt không dám tin nhìn Hà Thời Minh.

Cũng chính vừa nãy, Hà Thời Minh nói Tần Lệ Nhã đang tới tìm anh!

Lúc đó Vương Kiến Ba vẫn còn mỉa mai Hà Thời Minh, nói anh sao không nói là thần tiên đang tới luôn đi?

Kết quả một lúc sau, Tần Lệ Nhã lại tới đây thật?

Trùng hợp ư?

Nhưng thế thì cũng quá trùng hợp rồi?

Dưới ánh mắt của vô số người, Tần Lệ Nhã tự tin, tự nhiên đi tiếp vào trong, từng bước từng bước đều ảnh hưởng đến tâm tư của mọi người.

Mà hướng cô đi tới chính là nơi nhóm sinh viên do Chu Thăng đưa đến.

Phạm Vân Hải nhìn cảnh này thì bị sốc.

Chắc không phải, là tới tìm anh ta chứ?

Mặc dù anh ta và Tần Lệ Nhã trước giờ không có bất cứ mối quan hệ qua lại nào.

Nhưng là hội trưởng hội học sinh, Phạm Vân Hải vẫn có tự tin.

Trong đám sinh viên bọn họ, anh ta là người duy nhất nổi bật, trừ anh ta ra, không ai khác có tư cách để Tần Lệ Nhã đích thân tới đây.

Nghĩ đến đây, Phạm Vân Hải hít sâu một hơi, tiến lên một bước, đi tới trước mặt Tần Lệ Nhã.

Sau đó, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn của một quý ông, anh ta cười nhẹ: “Xin chào Tần tổng, tôi…”

Tần Lệ Nhã xoay người đi ngang qua anh ta!

Từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn anh ta một cái, thậm chí câu ‘ừ’ còn không có, trực tiếp đi qua luôn, để lại một mình Phạm Vân Hải hóa đóa ở đó, trên mặt xấu hổ, chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Chó đẻ!

Không phải đến tìm mình?

Vậy là tìm ai?

Phạm Vân Hải lập tức nhìn những sinh viên còn lại.

Lúc này, Hà Thời Minh đột nhiên đứng dậy.

Người bên cạnh thấy cảnh này, vội vàng kéo Hà Thời Minh nói: “Tên nhóc thối, vừa nãy cậu đắc tội hội trưởng Phạm chưa đủ à, còn dám xúc phạm Tần tổng đúng không? Ngồi im ở đây cho ông!’

Ba người bên cạnh cũng tức giận trừng mắt nhìn anh.

Tần Lệ Nhã là ai?

Đó là Chủ tịch xinh đẹp nhất Lâm An, đến cả hiệu trưởng của họ nhìn thấy Tần Lệ Nhã cũng phải khách khí nói chuyện!

Mặc dù không biết hôm nay vì sao Tần Lệ Nhã lại đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng ngay cả giáo viên hướng dẫn của họ, cả hội trưởng hội học sinh Phạm Vân Hải, đều phải âm thầm chịu đựng, bây giờ Hà Thời Minh còn muốn đến gần cô, đây không phải khiến Tần Lệ Nhã thêm không vui sao?

Họ không lo việc Tần Lệ Nhã sẽ gây rắc rối cho Hà Thời Minh, mà họ sợ liên lụy đến chính mình!

Nếu không phải do Hà Thời Minh, sao họ lại phải ngồi bàn cuối cùng này?

Chỉ là sau đó, họ kinh ngạc!

Chỉ thấy Tần Lệ Nhã đang đi thẳng đến bàn của họ,

Sau đó, đứng yên!

Khí phách mạnh mẽ, trực tiếp dọa đám người Trần Chí Quân sợ không dám thở mạnh!

Cảm giác thụ sủng nhược kinh*!

*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ

Sau đó, trong ánh mắt không thể tin được của mọi người, gương mặt tựa tảng băng ngàn năm của Tần Lệ Nhã đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như trăng khuyết, nghiêng đầu nói: “Xin chào anh Hà, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

“Ối!”

Nhìn thấy cảnh này, Phạm Vân Hải, Trần Chí Quân và những người khác đều trợn tròn mắt.

Tần Lệ Nhã thực sự đến để tìm Hà Thời Minh?

Đây là Chủ tịch xinh đẹp nhất Lâm An, nữ thần trong mắt vô số người đàn ông Lâm An!

Hà Thời Minh tên khốn này!

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong nhà ăn, từng người từng người đều yên lặng, chỉ có tiếng cằm rơi không ngừng*.

*ý chỉ ai cũng há hốc miệng.

Một giây sau, tiếng ồn ào vang lên, từng câu cảm thán nối tiếp nhau.

“Vãi, tên nhóc này là ai vậy, lại có thể khiến Tần tổng tự mình tới?”

“Chưa từng nghe trong nhóm tiền bối năm cuối lại có nhân vật như thế?”

“Trời ạ! Ai biết vị tiền bối thần tiên này là thần thánh phương nào không?”

“Có quỷ mới biết! Mặc dù từng gặp anh ấy trong trường nhưng trước giờ không chú ý đến, ai ngờ lại ngầu thế!”

“...”

Không giống những người kia, Trần Chí Quân Triệu Mông Mông và những người khác đều biết rõ Hà Thời Minh.

Nhưng vì hiểu rõ nên họ mới kinh ngạc hơn những người khác!

Đặc biệt là Triệu Mông Mông, kinh ngạc đến mức sắp rơi cả mắt ra rồi.

Mới vừa nãy, cô vẫn còn chế nhạo Hà Thời Minh làm lỡ dở thanh xuân của Triệu Phi Nhi, ra sức hạ thấp Hà Thời Minh, để đạt được mục đích lấy lòng Phạm Vân Hải.

Kết quả trong nháy mắt, người mang danh Chủ tịch xinh đẹp nhất Tần Lệ Nhã liền đến tìm Hà Thời Minh?

Điều này thật khiến người khác khó tin?

Từ bao giờ mà Hà Thời Minh móc nối quan hệ được với Tần Lệ Nhã?

Nếu cậu ta có bản lĩnh đó, Triệu Phi Nhi liệu có đá cậu ta để đến với Phạm Vân Hải?

Triệu Mông Mông quay lại nhìn Phạm Vân Hải và Triệu Phi Nhi, lại phát hiện sắc mặt của hai người họ còn khó coi hơn Triệu Mông Mông, đặc biệt là Triệu Phi Nhi, khuôn mặt u ám như sắp chảy nước đến nơi.

Triệu Phi Nhi lúc này khổ không nói được!

Hôm nay đối với cô ta mà nói, có thể nói là ngày đẹp nhất từ khi sinh ra đến giờ.

Có một người bạn trai được vô số người ghen tị, được tất cả các bạn trong lớp và thầy cô khen ngợi, cảm giác này khiến cô ta như tiên nữ.

Nghĩ đến những ngày cô ta và Hà Thời Minh khăng khít, Triệu Phi Nhi nóng lòng muốn tát chính mình một cái, mắng bản thân là đồ mù quáng!

Nhưng nở mày nở mặt chưa được một ngày đã bị người ta xé nát.

Mà người xé nát đó không ai khác, lại chính là Hà Thời Minh.

Người bị cô ta đá, trong mắt cô ta không có giá trị gì, lãng phí thanh xuân của cô ta, chỉ trong nháy mắt, đột nhiên trở thành tâm điểm của mọi người trong nhà ăn, cướp đi sự chú ý vốn thuộc về cô ta!

Mà những điều này, chỉ vì sự đột ngột xuất hiện của Tần Lệ Nhã!

Chỉ là dù thế nào cô ta cũng không hiểu, tại sao Hà Thời Minh lại quen biết với Tần Lệ Nhã?

Cô ta yêu đương với Hà Thời Minh lâu như vậy, nếu Hà Thời Minh quen biết Tần Lệ Nhã, lẽ ra cô ta phải biết từ lâu mới đúng, nhưng trước giờ cô ta lại không biết họ quen nhau, thậm chí còn chưa từng nghe Hà Thời Minh nhắc đến!

Triệu Phi Nhi lúc này, hận đến nghiến răng.

Hà Thời Minh tên khốn nạn này!