Chương 8: Cảm giác nhớ nhà

Hà Thời Minh nghe Vương Kiến Ba nói, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Có vẻ Vương Kiến Ba hiểu nhầm rồi, nghĩ là anh đau khổ không chịu được vì bị đá, trả nợ xong liền nghĩ quẩn.

“Nghĩ gì thế hả anh Vương, tôi làm sao có thể nghĩ không thông! Tôi bây giờ còn nghĩ thông hơn ai hết!” Hà Thời Minh cười nhẹ.

“Vậy sao cậu gửi một lần nhiều tiền thế? Tôi nói cậu nghe, tiền cậu nợ tôi không tính là gì cả, tôi còn chưa nghĩ chuyện đòi, đều là anh em cả! Cho dù là cậu muốn trả, thì cũng phải đứng trước mặt tôi! Nếu cậu chết rồi, tôi sẽ đào mộ cậu lên có nghe không!”

“Khoan! Yên tâm đi anh Vương, tôi không sao, chỉ là cứ nợ tiền anh mãi trong lòng không thoải mái, bây giờ trong tay có tiền nên muốn trả cho anh.”

“Được rồi, không chết thì tốt! Ăn cơm chưa? Có muốn ra ngoài uống tí không? Tôi mời!”

“Để hôm khác, hôm khác tôi mời anh, bây giờ không tiện.” Hà Thời Minh đáp.

Bây giờ anh vẫn đang trên đường đến bệnh viện.

Đợi lát nữa chắc chắn phải uống thuốc chống viêm, còn uống rượu nữa là chê phải ngại mạng mình quá dài à?

“Cũng được, hôm nay tôi cũng đi tìm chỗ thực tập, mệt như chó, vừa mới về trường xong, đi tắm đã.”

Nói xong liền cúp máy.

Hà Thời Minh nhìn điện thoại mỉm cười.

Những cái khác không nói, Vương Kiến Ba thật sự tốt với anh, chỉ đúng một khuyết điểm, là anh chàng này họ ‘Vương’, khiến Hà Thời Minh có chút lo sợ…

Còn cả phía Tần Lệ Nhã, không biết lần này cứu cô ấy một mạng, có phát sinh thêm chuyện gì không?

Với cả xem thông báo của hệ thống, lần này Tần Lệ Nhã bị tấn công, rất có khả năng là do nội bộ Tần gia đấu đá, chứ không phải chỉ là một vụ cướp bình thường!

Chuyện này, nên nói với Tần Lệ Nhã kiểu gì đây?

Trực tiếp nói ra, liệu có bị cô ấy mắng không?

Hà Thời Minh sờ sờ cằm, rơi vào tưởng tượng…



Tài xế là người tốt.

Đưa Hà Thời Minh đến bệnh viện thôi không nói, còn cùng anh đi băng bó vết thương, sau đó lại đưa anh về nhà.

Làm xong việc còn không lấy đồng nào.

“Người anh em, cậu coi thường tôi đấy à! Mặc dù tôi chỉ lái taxi nhưng tôi cũng có tấm lòng nghĩa hiệp! Tôi không lấy một đồng nào của cậu, cậu mau đi đi!” Tài xế đẩy Hà Thời Minh ra ngoài.

Hà Thời Minh cười bất lực.

Đến lòng nghĩa hiệp cũng lôi ra nói rồi, không cần thì không cần, ân tình đã nhớ rõ.

Quay về căn phòng dưới tầng hầm.

Điều đầu tiên Hà Thời Minh làm là đưa tay sờ sờ chỗ tấn vàng dưới đất.

Hmm.

Vẫn còn.

Yên tâm rồi!

Lúc trước anh vẫn luôn cảm thấy dưới tầng hầm khá ngột ngạt, ở trong đó rất khó chịu.

Nhưng bây giờ thì không giống.

Ban nãy ở bên ngoài, anh vẫn luôn nhung nhớ cái tầng hầm của mình, trong lòng nơm nớp lo sợ, chỉ muốn bay thật nhanh về xem.

Xem đống vàng có làm sao không,

Đây, chắc là cảm giác nhớ nhà nhỉ?

Bây giờ đã đến lúc thử tác dụng của “huyết thanh siêu chiến binh” rồi.

Hà Thời Minh lấy điện thoại ra tìm giao diện phần thưởng huyết thanh.

Sau đó ấn nhận thưởng.

Một lúc sau, một luồng điện cực lớn đột nhiên từ điện thoại truyền vào cơ thể Hà Thời Minh, anh trợn trừng hai mắt lên, hai chân duỗi thẳng ra, chỉ kịp thốt lên một câu “mẹ nó” liền trực tiếp nằm thẳng cẳng trên đất.



Đồn cảnh sát.

Phòng thẩm vấn.

“Tần Lệ Nhã, ghi chép gần xong rồi, làm phiền cô nhớ lại lần cuối, gần đây có đắc tội ai không?”

Đội trưởng Triệu cầm một tờ giấy và bút, hỏi Tần Lệ Nhã phía đối diện bên kia bàn.